Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 559 : Bồ Tát bằng đất sét qua sông

Ngày đăng: 06:19 30/04/20


Lúc này mẹ Tô đã pha sữa bột xong, đi đến cười với tên xấu xí rồi ngồi bên cạnh anh ta, nói vô cùng ân cần:



“Những đứa trẻ này thật đáng yêu nhỉ? Cháu có muốn cho Thiên Sinh uống sữa không?”



Tên xấu xí hơi ngạc nhiên nhìn mẹ Tô, dường như rất bất ngờ khi thấy mẹ Tô hiền dịu như vậy. Anh ta giơ tay định nhận lấy bình sữa trong tay mẹ Tô, suy nghĩ một lúc thì lại cảm thấy không dám nên thôi. Anh ta sợ mình vụng về sẽ làm đau đứa bé.



Mẹ Tô không để bụng, ôm lấy Thiên Sinh đang nhắm mắt, động tác vô cùng thuần thục cho Thiên Sinh ăn sữa. Tô Tô ở bên cạnh nhìn thoáng qua tên xấu xí rồi tiếp tục nói chuyện với Trạc Thế Giai:



“Tên là Thạch Thiên Sinh đi, cho nó theo họ của mẹ. Dù sao mẹ nó chửa đẻ cũng rất khổ cực.”



“Nếu lấy họ Thạch sau này có người tọc mạch hỏi, nói nó không phải con ruột của Diệp Dục thì phải làm sao bây giờ? Cháu phải biết có một số đứa trẻ sẽ bị tổn thương khi biết mình không phải con ruột.”



“Họ của Tiểu Ái cũng có phải là Diệp đâu!” Tô Tô chẳng quan tâm đến chuyện họ gì, “Tương lai có người hỏi thì tính sau, với lại nó có cha mẹ ruột mà cháu nhận nó là con mình thì cháu sợ Thạch Hâm đã chết cũng không nhắm mắt.”



“A, a, a~~~”



Trạc Thế Giai nói chuyện cùng Tô Tô không nói gì nhưng tên xấu xí đang ngồi ở mép giường lên tiếng. Anh ta a a a chỉ Thiên Sinh trên giường rồi lại chỉ Tô Tô, có vẻ như muốn nói hãy cho Thiên Sinh theo họ của Tô Tô đi. Xem ra anh ta vẫn luôn lén lút nghe cuộc trò chuyện của Tô Tô và Trạc Thế Giai. Anh ta cũng rất sợ sau này Thiên Sinh lớn lên bị nghi ngờ không phải con ruột của Tô Tô và Diệp Dục sẽ bị tổn thương trong lòng.
“Tô, người khác anh không quan tâm nhưng cái đại gia đình này anh nhất định sẽ đưa ra ngoài an toàn.”



“Được.”



Tô Tô nhìn về phía chân trời xuất thần, quay đầu lại nhìn Diệp Dục rồi nắm chặt tay anh coi như cho anh một câu trả lời. Cô luôn nghĩ rằng mọi chuyện vốn là như thế, cô chưa từng chịu ơn của hai mươi vạn người khu đông nên cũng chẳng cần phải liều sống liều chết vì hai mươi vạn người này. Đến thời khắc mấu chốt, cô và Diệp Dục cũng chỉ là bồ tát bằng đất sét qua sông, có thể lo cho bản thân và người nhà là quá tốt rồi.



Một đêm vội vội vàng vàng trôi qua, tường thành khu đông bị nổ ba lỗ lớn, một chốc một lát không thể lấp được. Hơn nữa khắp mọi nơi trong khu đông lắp ống nước nóng. Nhiệt độ phía bên trong tường thành và bên ngoài tường thành chênh lệch rất lớn, đám zombie bị đông cứng chậm chạp bên ngoài tường thành theo bản năng hướng về lỗ thủng tường thành khu đông.



Xuân Hữu Nguyệt dẫn người đi dọn dẹp zombie, thật vất vả mới dọn xong thì phát hiện ba lỗ thủng bị zombie chen chúc nới rộng ra, tường thành mất đi tính liên kết, rất nhiều chỗ vốn không bị nổ mà có cảm giác sắp sập.



Trời lạnh như vậy, người khu đông lại đa số được hưởng ấm no, muốn tuyển bọn họ ở chỗ rét mướt lại bị zombie uy hiếp tu sửa tường thành là vô cùng khó. Xuân Hữu Nguyệt đã phái thêm người canh chừng bên cạnh ba lỗ hổng rồi, anh ta sẽ không bận tâm đến chuyện tìm người đi sửa tường thành.



Vì vậy trong im lặng, toàn bộ khu đông đều đang đồn đại tường thành khu đông sắp sập rồi, khu đông sẽ bị tiêu diệt chỉ trong vài ngày.



Buổi sáng, Tô Tô nghỉ ngơi tạm mấy tiếng rồi ngồi trong nhà kề chờ Xuân Lai trở về từ chỗ Phương Hữu Mạo. Diệp Dục dẫn mấy người Hộ Pháp đi giết zombie giúp Xuân Hữu Nguyệt. Bọn họ truy quét ở khu đông đồng thời lưu ý một số đường tương đối thích hợp để mang đại gia đình rời đi.