Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 570 : Tên xấu xí

Ngày đăng: 06:19 30/04/20


“Tên Xấu Xí?!” Tô Tô nói giọng mũi, cau mày nhìn khuôn mặt xấu xí của chàng trai, gật đầu nói: “Gọi là tên Xấu Xí à? Tôi thấy anh có thể thoát chết từ phòng thí nghiệm ra, cũng không dễ dàng gì. Gọi là Xấu Xí đi.”



Sau đó Tô Tô nghiêm mặt, lật mặt nhanh hơn lật sách, tựa như cô thiếu nữ trong sáng chớp mắt đã hóa thành lệ quỷ địa ngục, lạnh lùng nhìn người đàn ông xấu xí, nheo mắt cảnh cáo, “Anh biết thủ đoạn của tôi rồi đấy, tôi thương tiếc cho cuộc sống mới không dễ dàng gì của anh, nếu anh dám có dã tâm với mấy đứa trẻ đó, tôi sẽ bẻ xương của anh, cho anh không có cơ hội sống lại lần thứ hai!”



Xấu Xí rũ mắt, trong mắt anh ta có những ánh sáng kì lạ, gật đầu rồi xoay người ra khỏi phòng.



Tô Tô không nói anh ta từng là ai, nhìn cũng không ra, đoán cũng chẳng được. Thực ra đã không còn quan trọng nữa, như Tô Tô đã từng nói, những chuyện đó đã qua rồi, Xuân Chính Tông cô còn hợp tác, mọi người đều nên nhìn về phía trước.



Xấu Xí rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Tô, cô cúi đầu day trán, tiếp tục ảo não suy nghĩ làm thế nào để nuôi được mấy chục nghìn người. Trạc Thế Giai mở cửa phòng mẹ Tô, đi từ phòng ngủ ra.



Cô khoác một chiếc áo khoác quân phục chạy qua sân đầy tuyết vào phòng nhỏ. Cô đi vào ngồi cạnh Tô Tô, khuôn mặt lo lắng.



“Sao thế?” Tô Tô chống trán, nghiêng đầu nhìn Trạc Thế Giai, nghĩ về mục đích Trạc Thế Giai chạy qua đây, “Cô đang lo cho Thiên Tứ à?”



“Lo chứ, làm mẹ sao có thể không lo cho được?”



Trạc Thế Giai hít sâu, đứng dậy đến cạnh mấy cái giá trong phòng, lấy hai cái cốc rồi tiến tới chỗ Tô Tô, nói với cô:




Đến khi Tô Tô cười xong mới nhìn sang Trạc Thế Giai, cô cũng chẳng biết nói thế nào vào lúc này mới phải. Cô xua tay nói với Trạc Thế Giai:



“Được rồi, được rồi. Sau này còn rất nhiều chuyện đáng lo. Chuyên nuôi dưỡng Thiên Tứ chờ tới khi chúng ta rời khỏi Xuân thành rồi cháu với cô lại bàn tiếp. Ơ…”



Đang nói chuyện với Trạc Thế Giai, Diệp Dục đi một vòng tuần tra trở về, và vội bát cơm xong, anh chẳng kịp nói với Tô Tô mấy câu đã chạy vào phòng mẹ Tô thăm Tiểu Ái. Sau đó lại ra ngoài đi tuần, Tô Tô và Trạc Thế Giai nói chuyện thêm một lúc thì Trạc Thế Giai cũng về phòng.



Nhưng cụ thể có chạy thoát không, hay lúc nào chạy, chuyện này còn chưa nói rõ được. Xuân Chính Tông tự chạy đến khu đông, sau khi nói chuyện với Tô Tô và Phương Hữu Mạo xong, liền phá bức tường ngăn giữa khu đông và khu bắc.



Người ở khu bắc kể ra ít nhất trong số ba khu còn lại. Bây giờ khu đông có một trăm năm mươi nghìn người, khu tây và nam có khoảng một trăm nghìn người, khu bắc có năm mươi nghìn người. Bốn khu gộp lại, cả Xuân thành có khoảng ba trăm nghìn người, trong đó có ba mươi nghìn quân lính.



Còn một vài nhóm tự phát chưa rời đi, nhưng những nhóm này rất khó xử lý. Bọn chúng không phải muốn ở lại Xuân thành cố thủ, mà muốn rời đi sau cùng. Chúng muốn có được lệnh điều quân của Phương Hữu Mạo và Xuân Chính Tông, cùng với chỗ vũ khí đạn dược của hai phe.



Vì thế, những nhóm tự phát này không thể nhận, cũng không thể đuổi, càng không thể quản lý như những người thường được.