Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 585 : Chí ít là không phải cháu

Ngày đăng: 06:20 30/04/20


“Tất nhiên là còn sống. Nếu không... đã không phải là Tô Tô.”



Phương Hữu Mạo tiếp tục ung dung thong thả lật sách, vẻ mặt vô cùng thản nhiên. Tất nhiên là ông ta biết Xuân Chính Tông ngứa mắt mình. Từ lúc trẻ Xuân Chính Tông đã chán ghét dáng vẻ ôn hòa lễ độ của ông ta cho nên Phương Hữu Mạo lúc rảnh rỗi sẽ đọc sách trước mặt Xuân Chính Tông. Ông ta thích nhìn Xuân Chính Tông tức giận, ha ha ha!



Hai người này đấu đá chẳng liên quan đến thời cuộc.



Nhìn lại Xuân thành, chỉ sợ không chịu nổi thêm bất kỳ tàn phá nào nữa. Những người sống sót được tìm thấy gần như lên xe rời đi ngay lập, mỗi người một phương rời khỏi Xuân thành.



Có những người bị thương quá nặng mới ở lại Xuân thành không rời đi. Nhưng thật ra mà nói, điều này chứng tỏ những người bị thương này không thể cứu nổi nữa rồi.



Mà những người còn sống sót rời đi, người thì đi hướng bắc có căn cứ kinh thành, người thì đi hướng nam có thị trấn nhộng, đi hướng tây có một căn cứ lớn của những người còn sống sót, hướng đông có quân đội Tương thành của Sở Hiên.



Những người sống sót này rời khỏi Xuân thành, cuối cùng đi đâu không quan trọng, quan trọng là những người này rời khỏi Xuân thành đến những chỗ khác nhau với mục đích khác nhau. Mà Xuân thành dần dần chỉ còn lại một ít binh lính, một ít người còn sống đang rên rỉ trên mặt đất chờ chết. Giữa cảnh tượng đổ nát, đã không còn nhìn thấy những người còn sống quần áo lam lũ đi lại nữa rồi, chỉ còn những người binh lính này đang ra sức đào bới, tìm người còn sống trong đống đổ nát mà thôi.



Trong tầng ngầm thứ hai dưới lòng đất, Tô Tô tỉnh dậy. Cũng không biết là trôi qua bao lâu rồi, trong đụn đất tản ra mùi khoai tây và khoai lang thơm phức. Một đám trẻ con vây quanh đụn đất này chờ ăn, còn có một đám trẻ con khác đang chơi đùa vui vẻ ở cầu trượt bằng băng.



Có một đứa trẻ vô cùng thân thiết tựa sát bên cạnh Tô Tô, cho cô một củ khoai tây ấm áp. Tô Tô cười vừa xoa đầu đứa trẻ kia vừa liếc nhìn Tiểu Ái. Tiểu Ái đang được mẹ Tô ôm trong lòng, bàn tay bé xíu đang cầm một củ khoai tây thật lớn, cười khanh khách như thể chiếm được một thứ vô cùng quý giá.




“Không đâu!” Tô Tô cúi đầu, tóc cô từ vai đổ xuống. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói với cô bé kia: “Chí ít là không phải cháu!”



Nhưng đứa trẻ sốt đến không biết trời đất gì hết thì không chắc!



Tô Tô thở dài, đứng thẳng người lên nhìn thoáng qua đứa trẻ không còn biết gì hết kia, giơ tay kéo vợ Xuân Lai sang một bên, nhỏ giọng dặn dò:



“Chuẩn bị sẵn một chút, cách ly đứa trẻ không biết gì hết kia đi. Ba đứa còn lại ở trên giường cần quan sát thêm, đứa đang ngồi ở trên giường chơi kia đã trở thành một dị năng giả rồi đấy.”



Trong hơn một trăm đứa trẻ lại có thêm một đứa là dị năng giả nhưng chuyện này cũng không phải là một chuyện đáng để vui mừng. Ít nhất, Tô Tô nói phải cách ly đứa trẻ không còn biết gì hết kia, đã khiến cho trong lòng vợ Xuân Lai cảm thấy vô cùng khó chịu rồi. Tóc của cô ấy hơi mất trật tự, vợ Xuân Lai nhìn Tô Tô lắc đầu hỏi:



“Tô Tô, cô nói cách ly là có ý gì? Không phải là điều tôi đang nghĩ đúng không?”



“Chính là điều mà cô đang nghĩ!” Tô Tô tỏ ra cứng rắn lạnh lùng, nhìn vợ Xuân Lai rồi vô cùng lý trí nói rằng: “Tôi nói có vẻ uyển chuyển quá rồi, vậy bây giờ tôi sẽ nói toạc ra. Cách ly nó đi, chờ đến khi nó biến thành zombie thì giết ngay lập tức.”