Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 592 : Chúng tôi không mắc lừa chú đâu

Ngày đăng: 06:20 30/04/20


Đèn pha sáng trắng chiếu trên xe tải, Xuân Lai nhìn một hàng dài di thư phía trước, ngay ngắn y như là được bày trên giá sách. Anh ta đi một mạch qua, đẩy từng bức thư ra. Đợi khi anh ta đi đến trước mặt Xuân Hữu Nguyệt, không suy nghĩ trực tiếp dùng một tay đẩy di thư của Xuân Hữu Nguyệt về.



“Đội trưởng!!!” Xuân Hữu Nguyệt bi phẫn bước ra khỏi đội ngũ, trực tiếp đuổi theo bước chân Xuân Lai, cố chấp giơ bức di thư trong tay hô to: “Tôi muốn ở lại!”



“Cút!” Xuân Lai dừng bước, nghiêng đầu, liếc nhìn Xuân Hữu Nguyệt. Những bông tuyết bé xíu rơi trên vành mũ của cậu ta, cùng với động tác của Xuân Lai lại rơi từ vành mũ xuống đất. Chỉ nghe thấy giọng điệu Xuân Lai tràn đầy cảm giác chán ghét, “Ông đây nhìn cậu đã thấy phiền, cả ngày bám lấy tôi. Muốn chết cậu cũng không tha cho tôi, cút, cút, cút!”



“Đội trưởng!!!”



Xuân Hữu Nguyệt không nghe theo, hô to, vẫn cầm bức di thư chạy theo sau Xuân Lai. Anh ta không hiểu, không phải đã nói trước, anh ta muốn cùng Xuân Lai vào sinh ra tử sao? Đến lúc sắp đi thì Xuân Lai lại giở quẻ?



Xuân Lai ở phía trước đang vội vàng bước về phía trước thì đột nhiên dừng bước nhìn anh lính đầu to hơn bốn mươi tuổi bên cạnh. Anh lính đầu to kia cười bối rối, giơ di thư nói với Xuân Lai:



“Đột trưởng, tôi không con cái, cũng không có người nhà cần phải chăm sóc, bản thân còn mắc bệnh hiểm nghèo, cuộc sống không còn hy vọng gì nữa, thu của tôi đi.”



Anh lính đầu to này có bị mắc bệnh hiểm nghèo hay không thì Xuân Lai không biết, nhưng anh ta biết anh lính này không có vướng bận là thật. Chỉ thấy Xuân Lai do dự một lúc rồi giơ tay ra nhận lấy di thư của anh lính.



Xuân Hữu Nguyệt ở phía sau thấy vậy, vội giẫm trên tuyết, chạy lên hét to với Xuân Lai: “Đội trưởng, tôi cũng vậy, tôi cũng không có con cái, không có người thân cần phải chăm sóc. Bây giờ tôi còn không có người bạn gái nào. Anh xem, tôi cũng muốn ở lại!”




Một anh lính khác đứng bên cạnh, cười nói, “Chắc những đứa trẻ này đã bị mạt thế giày vò không còn cảm giác an toàn. Không sao, đến căn cứ kinh thành, nơi đó phát triển tốt hơn Xuân thành. Chờ cuộc sống ổn đinh lại, thì sẽ tốt lên.”



“Chúng tôi không muốn đến căn cứ kinh thành!” Một đứa bé lớn nhìn những người lính này với vẻ mặt đầy cảnh giác, nói to, “Chúng tôi muốn đi với viện trưởng. Chúng tôi muốn về thôn Bát Phương!”



“Tôi muốn viện trưởng, tôi muốn viện trưởng, tôi không muốn đi cùng người xấu mấy người, tôi muốn viện trưởng!”



“Viện trưởng sẽ bảo vệ chúng tôi. Chúng tôi không ăn kẹo. Chủ nhiệm nói, người lạ cho chúng tôi kẹo đều là người xấu muốn dụ bắt chúng tôi!”



“Đúng, các người sẽ bắt chúng tôi. Con trai thì lấy nội tạng, con gái thì bán đi làm gái điếm!”



“Người xấu, chúng tôi sẽ không mắc lừa chú đâu!”



Có một đứa trẻ dũng cảm từ chối sự cám dỗ của kẹo, liền có nhiều đứa trẻ khác mồm năm miệng mười công kích mấy người lính này. Bọn chúng nói đâu ra đấy, giống như trên đời này chỉ có Tô Tô mới có thể cho bọn chúng cảm giác an toàn. Ngoài Tô Tô, bọn chúng sẽ không đi với bất kỳ ai.