Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 596 : Anh có giận không?

Ngày đăng: 06:20 30/04/20


Quả nhiên thu hút zombie để cầm chân chim biến dị có tác dụng. Lúc này trên bầu trời đã bắt đầu có một ít chim biến dị, thỉnh thoảng chúng lao xuống mổ zombie bên ngoài Xuân thành, thỉnh thoảng lại tập kích nhóm Xuân Lai, vô cùng bận rộn. Chúng hoàn toàn không có thời gian đuổi theo đoàn xe của Tô Tô.



Xuân Chính Tông lặng lẽ nhìn lão già Phương Hữu Mạo, cười khinh bỉ nói: “Ông đây còn cần chú em nhắc nhở chắc? Đồ lính mới tò te!”



“Không phải ông chỉ làm lính sớm hơn tôi có một năm?”



Phương Hữu Mạo liếc mắt nhìn Xuân Chính Tông, không chờ Xuân Chính Tông cãi lại, ông đưa mắt nhìn về phía xa, nhìn Xuân Thành xinh đẹp này. Tuy nơi đây bị mạt thế phá hoại thảm hại nhưng vẫn đẹp tựa tiên cảnh giống như xưa. Vậy nên Phương Hữu Mạo thở dài nói:



“Tôi nhập ngũ chính là ở Xuân thành. Xuân Chính Tông, hai chúng ta chết ở Xuân thành coi như không có lỗi với bộ quân phục trên người.”



“Phải, tôi đã làm hết trách nhiệm của mình.”



Xuân Chính Tông gật đầu, những người không ở vị trí của bọn họ quả thực không thể hiểu chấp niệm trong lòng bọn họ, không thể hiểu vì sao bọn họ nhất định phải tử thủ Xuân thành. Đơn giản vì Xuân thành là một phần của bọn họ, bất kể là Phương Hữu Mạo hay là Xuân Chính Tông, bọn họ không phải là loại người sống chỉ để tồn tại, bọn họ có chấp nhất, có tín ngưỡng, cho nên có thể xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.



Danh lợi trước mặt những người như họ chẳng qua cũng chỉ là phù du. Thế gian cũng không còn lại được mấy người có thể nhìn thấu sinh tử, thực tế vẫn còn có thứ quan trọng so với tranh đoạt danh lợi, đáng để cho bọn họ bảo vệ hơn. Đó chính là Xuân thành, nó giống như là một loại cố chấp ăn sâu vào máu thịt.



Trong đoàn xe đang đi xa, Xuân Thập Tam bị trói gô lại, bên cạnh là người thân tín của Xuân Chính Tông. Anh ta nhìn ra ngoài, phía chân trời từ từ xuất hiện một mảng màu xám, trong mảng màu xám có một dải đen đang che kín bầu trời Xuân thành. Đó là chim biến dị đang chuẩn bị quay lại làm một bữa thịnh soạn.
Nhìn thấy máu trên tay, Tô Tô mới nhớ lúc vừa rời khỏi Xuân thành, cô tìm Trạc Thế Giai để lấy bông băng cồn i ốt. Lúc cầm bông băng và cồn i ốt về thì Mai Thắng Nam lại chạy lên xe từ biệt cô. Vậy nên Tô Tô quên luôn việc băng bó bôi thuốc cho Diệp Dục.



Ngay cả Diệp Dục cũng quên luôn. Anh nhìn sau lưng một chút nói: “Không sao đâu, qua mấy ngày là tự lành thôi. Cơ thể của dị năng giả hồi phục nhanh lắm.”



“Vẫn phải bôi thuốc!”



Tô Tô thở dài, đưa mắt nhìn xung quanh vài vòng, thấy bông băng và cồn i ốt để trên tủ đầu giường liền đẩy Diệp Dục ra. Cô cầm đồ lại, ra hiệu Diệp Dục cởi quần áo.



Diệp Dục vốn đang ngồi xổm trước mặt Tô Tô lập tức xoay lưng lại ngồi trên thảm dưới đất, cởi quần áo liền lộ ra chiếc lưng đầy vết thương. Tô Tô cau mày nhìn, ngoại trừ vết thương dài, trên lưng Diệp Dục còn vô số vết máu lớn nhỏ. Ngoài mấy vết chim mổ thành lỗ, những vết thương khác cũng đã đóng vẩy, có những vết vì Diệp Dục cử động mà bắt đầu chảy máu ồ ạt.



Tô Tô phóng ít nước lên lưng Diệp Dục. Bởi vì điều kiện có hạn nên trong tay cô không phải là bông y tế mà là một chiếc khăn xô sạch. Cô cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên lưng Diệp Dục. Chiếc khăn xô này là lấy của Thiên Tứ. Gần đây Thiên Tứ đang mọc răng cho nên mẹ Tô chuẩn bị cho Thiên Tứ rất nhiều khăn xô.



“Diệp Dục, tôi... cho đến bây giờ tôi vẫn không phải là một người vợ tốt. Anh xem anh bị thương nặng như vậy mà tôi không có nổi nửa câu quan tâm, anh có giận không?”



Cô ở sau lưng Diệp Dục, nhẹ giọng hỏi. Cô hỏi như vậy vì cô thấy vết thương sau lưng anh vô cùng nghiêm trọng nhưng Diệp Dục vẫn luôn tỏ ra không có vấn đề gì hết, cũng không oán hận nửa câu khi Tô Tô quên.