Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 60 : Ôi thần linh ơi!

Ngày đăng: 06:13 30/04/20


Ngay cả một đứa ngốc, cũng biết thức ăn của đám người Lý Tiểu Vũ và Bành Vũ Trung từ đâu mà có. Đây không phải chuyện Lý Tiểu Vũ có giải thích hay không thì có thể tránh chuyện nhà họ Tô bị đánh phá. Đây cũng không phải chuyện nhà họ Tô có chia sẻ bát cơm này cho mọi người hay không. Nhà kính trồng rau được đặt ở đây, cho dù không có hai nhà kính trồng rau này, cũng sẽ có người may mắn sống sót đi đến gây chuyện!



Tô Tô đứng trên tầng hai, một tay chống lên má, ánh mắt hấp háy ý cười kỳ quái, nhìn mọi người sôi nổi bàn luận. Vẻ mặt của đám người kia giống như nhà họ Tô đã phạm tội ác tày trời gì đó, có căm hận, có tham lam, thèm khát.



Lúc này, Phi Phi đứng phía sau Lý Tiểu Vũ, dưới sự ủng hộ của mọi người, lấy ra một bảng kê khai, ra vẻ như thật, đứng bên tường rào. Không ngoài dự đoán của Tô Tô, cô ta nói với cha mẹ Tô như sau:



“Nếu nhà các người còn đồ ăn thừa thì hãy sung công ở đây! Bây giờ chúng ta đều là người sống sót chung một thuyền, những đồ ăn cất giấu đề phải được sung công.”



“Ô… nhà họ Tô chúng tôi đã sống ở ngôi biệt thự này lâu hơn các người, từ khi nào có quy định như vậy, sao chúng tôi không biết?”



Nhìn Phi Phi mặt mũi thản nhiên tự cho mình là đúng, mẹ Tô giận quá hóa cười. Thế thời thay đổi rồi, con người cũng thay đổi tự tung tự tác. Một cô gái tuổi còn trẻ đã giống như thủ lĩnh của bọn cướp, còn đám người may mắn sống sót sau lưng cô ta chính là một ổ cướp.



Đừng cho mẹ Tô chỉ là một bà nội trợ thì bà không hiểu tâm lý của đám người này. Trên danh nghĩa thì bảo nhà bà giao nộp đồ ăn sung công, trên thực tế thì chính là đang ăn cướp. Hôm nay nếu nhà bà ngoan ngoãn giao đồ ăn ra thì không sao, nếu không thì chỉ sợ đám người này sẽ vây đánh cưỡng ép, lục soát nhà bà.



“Đây chính là quy định mới được chúng tôi lập ra sau khi đã mở cuộc họp thảo luận, phiền các người hợp tác.”



Lý An Tâm lạnh lùng liếc nhìn Lý Tiểu Vũ, vẻ mặt giống như Lý Tiểu Vũ đã làm ra chuyện gì có lỗi với cô ta, miệng vẫn không quên nói với mẹ Tô rằng:




Những tiếng thét thất thanh liên tục vang lên. Trong âm thanh la thét thảm thiết đó không ai chú ý và biết rằng ở đầu đường bên ngoài khu biệt thự, một loạt xe lừ lừ tiến vào bên trong khu biệt thự, xe nào xe nấy bị đâm móp méo hết cả nhưng vẫn đang di chuyển. Tất cả đều mang tư thế không đến được đích đến thì không giải tán.



“Ôi thần linh ơi!”



Hộ Pháp ngồi trên ghế phụ của chiếc xe Hummer thứ nhất, mặt đầy bụi đất, giơ tay gõ gõ vào con zombie đang lởn vởn ở ngoài cửa xe, quay đầu nhìn về phía Diệp Dục đang lái xe, hỏi:



“Người anh em, Tô Tô nhà cậu sống ở đây?? Con đường này sắp bị lũ zombie chen chúc chiếm giữ rồi, mau chóng gọi điện cho Tô Tô nhà cậu đi, xem nữ thần của chúng ta bây giờ vẫn còn sống chứ?”



“Mẹ kiếp, điện thoại của ông đây hết pin rồi!”



Diệp Dục ngậm một điếu thuốc, cau mày nhìn đám zombie đang vây kín mít con đường phía trước. Những người may mắn sống sót đi đâu hết rồi? Vì sao không có ai đến xử lý những con zombie này? Nếu như cứ để cho những con zombie này tụ tập ngày càng đông, có thể sẽ thành thủy triều zombie luôn được đấy.



Trên đường từ Đức Thành đến đây, không phải Diệp Dục không muốn đi nhanh nhưng năng lực có hạn thành ra không nhanh nổi. Trên đường đi từ Trung tâm Dự phòng và Kiểm soát Dịch bệnh ra, bọn họ đã bị lũ lượt zombie tấn công mấy lần. Lúc này đây, đám người Diệp Dục đã có kinh nghiệm đối phó với lũ zombie. Chỉ cần liếc mắt một cái là đã biết, bên trong khu biệt thự Quả Táo chắc chắn không chỉ có một mình gia đình Tô Tô, bằng không sẽ không có nhiều zombie vật vờ đi đến như vậy.



Khi zombie không có mục tiêu, chúng đi lại vật vờ, nhưng khi có mục tiêu, giữa những con zombie sẽ sinh ra một mối liên hệ. Một con zombie sẽ lôi kéo những con zombie ở gần đó cùng hành động. Sau đó, zombie sẽ tụ tập ngày càng đông, cuối cùng sẽ trở thành một tai họa không thể chống lại.