Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 611 : Càng ngày càng lắm chuyện

Ngày đăng: 06:20 30/04/20


Trần Huyền Vũ đã nghĩ xong kịch bản cho Tô Tô. Hắn sẽ sửa đổi ký ức của Tô Tô thành Mộc Dương làm phản, muốn nắm giữ thị trấn Nhộng và thôn Bát Phương, cho nên đã nghĩ trăm phương nghìn kế ngăn cản Tô Tô quay về. Đến lúc đó, Trần Huyền Vũ sẽ giết Tiểu Ái, cha Tô, mẹ Tô sẽ khiến Tô Tô cho rằng là Mộc Dương giết.



Hắn không tin Tô Tô và Mộc Dương không đánh một trận sống mái.



Nhưng bây giờ thấy đội ngũ mười lăm nghìn người đi trước, xe RV của Tô Tô vẫn đỗ tại chỗ không nhúc nhích, Trần Huyền Vũ phải sửa đổi một chút kịch bản của Tô Tô. Hắn lập tức nghĩ xong, sửa ký ức của Tô Tô thành cô là một trong những người phụ nữ của hắn. Bởi vì hắn đột nhiên muốn nếm thử tư vị của Tô Tô ra sao.



Tất cả ký ức giường chiếu của Tô Tô và Diệp Dục đều đổi thành của cô và Trần Huyền Vũ, như vậy sẽ có cả xung đột mâu thuẫn và thù hận, cùng cảm xúc mãnh liệt của tình yêu. Đồng thời, khi Tô Tô đánh một trận sống mái với Mộc Dương, Trần Huyền Vũ còn muốn Tô Tô quỳ xuống liếm ngón chân hắn.



Hai tên đàn em đồng loạt trả lời rồi nhanh chóng đi bố trí kế hoạch dẫn dụ Tô Tô, để lại Trần Huyền Vũ và Lý Oánh ở trong đình nghỉ mát. Hai người họ không có chuyện gì để làm. Trần Huyền Vũ cười dâm dê, nhào về phía Lý Oánh.



Trên đường quốc lộ, trong xe RV, mẹ Tô ngồi bên cạnh Tô Tô, bà đang thu dọn đống bừa bộn đám binh sĩ họp xong. Bà vừa thu dọn xong thì đột nhiên có người gõ cửa xe. Mẹ Tô đứng dậy mở cửa, nhìn Hách Quân đang đứng bên ngoài, hỏi bằng giọng khó hiểu:



“Hách Quân, sao cậu lại ở đây?”



“Tôi nhận lệnh ở lại bảo vệ mọi người.”



Hách Quân mỉm cười nhìn gương mặt hơi tái của mẹ Tô, có cảm giác chán nản. Trên thực tế, từ sau khi Trần Tư Vũ chết, Hách Quân vẫn luôn uể oải không có tinh thần. Đã một thời gian rất rất dài, anh ta không xuất hiện trước mặt Tô Tô. Lần này rút khỏi Xuân Thành, cũng không biết vì sao anh ta lại ở trong đội ngũ cùng Tô Tô đi về thôn Bát Phương.




“Anh không có việc gì thì quay về đi. Mối nguy tôi còn không giải quyết được thì dựa vào anh có thể bảo vệ chúng tôi sao? Cũng bỏ cái bản lĩnh hù dạo trẻ con đi.”



“Tôi!” Hách Quân lên tiếng định phản bác nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ đứng nguyên tại chỗ nhìn Tô Tô cúi người bế Tiểu Ái lên, rồi lại hỏi: “Tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi. Cô bảo vệ con cũng không nên bảo vệ như vậy… Này? Sáng nay những binh sĩ đó làm gì không biết? Để chúng ta ở nơi đồng không mông quạnh này, cũng quá vô trách nhiệm rồi.”



“Sao tôi biết được?” Tô Tô bế Tiểu Ái đi về giường. Cô quay đầu lại gắt nhẹ Hách Quân một câu, bực bội nói: “Hách Quân, tôi phát hiện con người anh càng lúc càng lắm chuyện. Đừng nói tôi chướng mắt anh, chèn ép tính tích cực của anh này nọ. Bây giờ tôi thực sự càng ngày càng thấy anh ngứa mắt.”



Hách Quân mặt lúc đỏ lúc trắng, cười bực tức, không nói câu nào quay đầu rời khỏi xe RV.



Mãi cho đến khi Hách Quân đã đi khuất trong màn mưa, mẹ Tô mới đóng cửa xe lại, bế Thiên Sinh lên vừa dỗ dành vừa nói với Tô Tô:



“Con biết con người cậu ta mà, luôn có cảm giác hận đời, con còn cãi nhau với cậu ta làm gì? Được rồi, bây giờ chưa biết chừng cậu ta đang ngoài càu nhàu con gì đó cho mà xem.”



“Mặc kệ anh ta đi. Đúng là có bệnh mà!” Tô Tô hơi tức giận nói, “Đã thời đại nào rồi, còn không học được cách nhìn sắc mặt người khác nói chuyện và làm việc. Cách làm của mọi người trên đời này đều có vấn đề chỉ có cách làm của anh ta là đúng. Được rồi, kệ anh ta đi, cũng chỉ có chỗ của con mới chứa chấp nổi anh ta, thử đổi chỗ khác mà xem với tính cách luôn đắc tội với người khác thì đã bị giết chết từ lâu rồi.”