Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 634 : Chỉ là mệt rồi

Ngày đăng: 06:20 30/04/20


“Mẹ kiếp!”



Diệp Dục ngồi ở hàng ghế trước đạp chân ga nghe xong tức giận chửi thề một tiếng. Kiến thích nhất là bò đến những chỗ có đường. Kiến bình thường đã vậy, huống hồ là kiến biến dị. Hơn nữa, trên đường cao tốc phía trước lại có một bày kiến bò đến phía họ giống như một miếng vải đen nhanh chóng trùm kín đường cao tốc.



Diệp Dục lập tức quay đầu xe, dứt khoát không chạy nữa, dù sao có vẻ bọn họ đã bị kiến biến dị bao vây, lái chiếc xe dính nước đường muốn đột phá vòng vây sẽ vô cùng khó. Cho dù cuối cùng có phá được chắc chắn cũng sẽ bị lũ kiến bám theo, không bằng bỏ xe quyết chiến một trận.



Tô Tô ngồi phía sau thấy Diệp Dục lái xe xông thẳng vào trong trạm xăng, cô liền cười một tiếng bế Tiểu Ái đang ngủ say lên, áp sát vào lòng mình nói với Diệp Dục:



“Bây giờ tôi đổi ý rồi. Dù thế nào tất cả cũng phải nghĩ đến an toàn của đứa bé này là trên hết. Mọi thù hận đều xếp sau con bé.”



Diệp Dục đỗ xe bên cạnh xe tải quân dụng, bước xuống xe mở cửa sau xe nhìn Tô Tô cười cực kỳ vui vẻ nói, “Nghe thấy câu nói này của em mọi lo lắng trong đầu đều tan biến. Không sao. Tô, thù chúng ta sẽ báo, con chúng ta cũng sẽ chăm sóc tốt. Bây giờ nhân lúc trăng thanh gió mát chính là thời tiết tốt để có ân báo ân có oán báo oán.”



Tô Tô mỉm cười. Cô vẫn chưa điều chỉnh xong ký ức trong đầu nhưng có rất nhiều cảm xúc cũng có thay đổi lớn so với mấy ngày trước. Qua khe hẹp giữa hai chiếc xe tải quân dụng phía trước, có thể nhìn thấy rất nhiều binh lính đang chạy. Hướng tập kích của kiến biến dị có lẽ là phía siêu thị của trạm xăng, cho nên người trong siêu thị rất đông.



Diệp Dục một tay dắt Tô Tô, Tô Tô dùng một tay bế Tiểu Ái. Tiểu Ái đang mơ màng ôm cổ cô, ngâm khẽ vài tiếng. Cái đầu nhỏ chuyển hướng, tiếp tục nằm bò trên vai cô ngủ.
Tô Tô không hiểu được mục đích Tạ Hào Thế đỡ đạn thay mình, Tô Tô bế Tiểu Ái nhíu mày rất lâu không dãn ra. Không hiểu sao Tạ Hào Thế lại đỡ viên đạn đó, quan trọng hơn là Tô Tô đã né rồi. Cô chỉ định tìm vật che chắn, tránh để đạn không có mắt làm Tiểu Ái bị thương.



Đúng vào lúc đó, Tạ Hào Thế lại xông ra. Anh ta đứng thẳng, khóe miệng tràn ra máu tươi. Bên cạnh, Phi Phi gạt hết những người trên đường, xông đến, ôm lấy cơ thể Tạ Hào Thế. Anh ta cứ nhìn chằm chằm Tô Tô mà ngã vào lòng Phi Phi.



“Đội trưởng… Đừng, đội trưởng, đội trưởng, đừng, đừng mà…”



Trong ánh sáng ấm áp, Phi Phi ngồi xổm trên mặt đất ôm cơ thể yếu ớt của Tạ Hào Thế, miệng không ngừng gào khóc. Vì sao lại như vậy? Vì sao Tạ Hào Thế lại chạy ra đỡ đạn cho Tô Tô? Anh ta không phải nên quyết đánh một trận sinh tử với Tô Tô sao? Vì sao anh ta chưa đánh đã quyết định lấy mình ra làm bia đỡ đạn?



Tạ Hào Thế được Phi Phi ôm trong lòng, ho một tiếng, miệng ộc ra một hụm máu đỏ tươi. Anh ta giơ tay ra, năm ngón tay dính đầy máu của bản thân. Ngón tay thon dài nắm chặt lấy tay Phi Phi, nói khẽ an ủi cô ta:



“Chỉ là, chỉ là trả lại cái mạng này cho Tạ Thanh Diễn mà thôi. Cô đừng buồn. Cuối cùng tôi đã là một chuyện đúng đắn… Phi Phi à, kiếp này tôi đã thích một người không thể thích, gánh trách nhiệm không thể gánh, đi con đường mình không hề muốn đi, sống cuộc đời không phải là của mình. Tôi mệt rồi, chỉ là mệt rồi.”