Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 652 : Liệu còn có thể tỏ ra bạo dạn không?

Ngày đăng: 06:21 30/04/20


So mới môi trường sống khắc nghiệt mà Trần Tiểu Cốt và Lý Oánh phải chịu, ở thị trấn nhộng, ánh nắng chan hòa, nhiệt độ ấm áp, không nóng không lạnh, mọi người chạy đến lối vào thị trấn nhộng đều giờ đủ



các quả bông nhiều màu, làm một băng rôn màu đỏ, nhiệt liệt chào mừng Tô Tô trở về. Trong đám người còn có người hâm mộ giơ tên Tiểu Ái, điên cuồng gào thét, có người thì làm một trái tim cực lớn viết tên của Mộc Dương và Tiểu Ái lên trên. Khi xe của Tô Tô tiến đến gần, mọi người đều vô cùng kích động.



Trên thực tế, Tô Tô không hề biết những người này, càng đừng nói đến Tiểu Ái. Đứa bé mới chưa đầy hai tuổi, sao hiểu được tên mình được viết cùng tên Mộc Dương trong một trái tim có nghĩa là gì. Thậm chí đến tên mình, cô bé còn không nhận ra.



Tuy nhiên vì người đứng hai tay cầm quả bông sắc màu rất đẹp, Tiểu Ái liền nhoài người bên cửa xe, cười vui vẻ giống như đứa ngốc.



Tuy cửa sổ xe được dán lớp phản quang, nhưng nếu như muốn nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt và hình dáng của người ngồi trong xe. Gương mặt Tiểu Ái dán lên cửa xe, đám người điên cuồng gào thét, bầu không khí được đẩy lên cao trào. Nếu như không phải đội tuần tra của anh Bì, đội lính đặc chủng của Diệp Dục, đội bảo vệ của Mộc Dương và đội nữ tự cường của Lý Tiểu Vũ duy trì trị an thì e rằng đám người điên cuồng kia đa xông lên, khiêng xe của Tô Tô chạy.



Tô Tô không hiểu được sự điên cuồng của những người này từ đầu mà có. Cô cau mày, bế Tiểu Ái đang nhìn những quả bóng đầy màu sắc về chỗ, bảo Diệp Dục nhanh chóng lái xe. Bây giờ cô chỉ muốn quay về thôn Bát Phương không muốn lãng phí thời gian ở thị trấn nhộng.



Xe của Lý Tiểu Vũ và anh Bì đi trước mở đường, xe của Tô Tô đi phía sau, xe của Mộc Dương đi cuối cùng. Trong tiếng hoan hô rầm rộ, cùng với đội xe rời khỏi thị trấn nhộng, lái vào trong màn sương trắng xóa, đám người hâm mộ điên cuồng đuổi theo sau đội xe, cho đến khi màn sương che đi tung tích của đội xe. Đám người ở thị trấn nhộng vẫn gào thét tên của Tô Tô.




Cũng không biết vì sao, nằm sấp trên đùi mẹ Tô, Tô Tô lập tức thấy buồn ngủ. Rõ ràng cổ rất muốn nói chuyện với mẹ Tô, nhưng bây giờ chưa nói được câu gì đã ngủ mấy. Cô ngủ suốt một ngày một đêm mới bị Diệp Dục gọi dậy. Tô Tô nằm trên chiếc gối mềm mại ấm áp, nhìn ánh mắt đầy lo lắng của Diệp Dục, mỉm cười hỏi:



“Tôi vừa mơ thấy một giấc mơ rất rất dài”



“Em mơ thấy gì?”



Diệp Dục cúi sát mặt Tô Tô, giơ hai tay ôm gò má cô, ngón tay thô ráp chai sần nhẹ nhàng lướt trên da mặt cô. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt cô có một cảm giác ấm áp chưa từng có.



“Tôi mơ thấy mình đã đi một quãng đường rất tối rất u ám, Trong giấc mơ, tôi không có gì cả, không có anh, không có cha mẹ, cũng không có Tiểu Ái mà chỉ có mình tôi. Tôi luôn tìm kiếm, tôi đã giết rất nhiều người. Tôi bị rất nhiều người truy sát, có rất nhiều lần, tôi cảm thấy mình không thể cầm cự được nữa. Tôi cảm thấy tôi có thể sắp chết rồi, nhưng tôi lại không thể không kiên cường sống tiếp. Sau đó tôi tỉnh mộng.



Cô vẫn nằm trên giường, nước mắt chảy ra từ khóe mắt. Ngủ một giấc thật dài, sau khi tỉnh dậy, mọi ký ức kiếp trước và kiếp này của cô đều quay trở lại. Trừ những tình tiết không quan trọng, cô đã nhớ lại hết mọi chuyện ở thôn Bát Phương. Cô không biết bản thân đã trùng sinh, hay là đã mơ một giấc mơ dài bị thảm, nhưng cô có thể biết rõ cuộc sống bây giờ của cô là sự thật.