Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 680 : Thời niên thiếu trong mạt thế (13)
Ngày đăng: 06:21 30/04/20
Từ Lỗi lè lưỡi với đội tuần tra, dẫn Tiểu Ái và Thiên Tứ chạy như bay. Đối với thị trấn nhộng, thực ra Thiên Tứ và Tiểu Ái không hề xa lạ,. Nhiều năm qua, Tiểu Ái không hẳn chỉ ở trong rừng Tương thành, mà ngược lại Tiểu Ái có nhiều trải nghiệm hơn những đứa trẻ ở thị trấn nhộng và thôn Bát Phương rất nhiều lần. Căn cứ của Sở Hiên ở phía đông, căn cứ Kinh thành phía bắc, sa mạc phía Tây, Tiểu Ái đều đã đến. Thị trấn nhộng đương nhiên là một trong số những nơi Tiểu Ái thường ghé thăm, tất cả những đường lớn ngõ nhỏ ở đây, Mộc Dương dẫn cô bé dạo qua không biết bao nhiêu lần. Vào quán há cảo, quả nhiên Lỗi gia giàu có mời khác. Ba đứa ăn no, Tiểu Ái và Từ Lỗi muốn đến khu trò chơi, Thiên Tứ lại muốn quay về học. Từ Lỗi đứng ở cửa quán há cảo, vỗ bụng, bất mãn nói với Thiên Tử: “Làm gì thế? Thích nổi trội à? Ba kiếm khách chúng ta không thể cứ thể giải tán được.” “Thật ra, lên lớp cũng thú vị mà”. Thiên Tứ nhìn vai nhìn Tiểu Ái, muốn Tiểu Ái cùng về với cậu. Tiểu Ái cười hihi, vẫy tay với Thiên Tử, “Em về đi, học hành cho giỏi, hai chúng ta chỉ cần một người học giỏi. Em học cho chị, chị làm việc cho em. Thế nhé, chị đi chơi game với Từ Lỗi đây” Nói xong, Tiểu Ái kéo Từ Lỗi đi thẳng đến khu trò chơi của thị trấn nhộng. Mạt thế đã bảy năm rồi, nếu nói chỗ nào được khôi phục tốt nhất, không nghi ngờ gì là thị trấn nhộng. Vì thị trấn nhộng có hàng loạt cao thủ như Tô Tô và Diệp Dục trấn thủ, thị trấn nhộng luôn vững bước phát triển nhanh chóng, gần như khôi phục lại xã hội loài người trước mạt thế. Đến cả chỗ như khu trò chơi cũng rất thịnh hành ở thị trấn nhộng. Từ Lỗi là khách quen của khu trò chơi, ông chủ nhìn thấy Từ Lỗi lôi một bé gái chạy vào. Vốn định trêu Từ Lỗi mấy câu, trêu cậu có phải đã có bạn gái rồi không. Kết quả vừa nhìn rõ dáng vẻ bé gái đó, ôi mẹ ơi, giống hệt bức tượng điêu khắc ở bên ngoài viện chăm sóc bà mẹ trẻ em, đó chính là Tiểu Ái của đảng Thái Tử. Ông chủ nào dám cười đùa với Từ Lỗi, bề một giỏ xu trò chơi lên. Mấy lính làm thuế trong khu trò chơi cũng rất quen thân với Từ Lỗi, bình thường quan hệ tốt, mấy năm nay có thẻ tích điểm có thể chơi trò chơi, không phải gia đình có quyền có thể như Từ Lỗi thì gia đình cũng có người có thể kiểm điểm tích lũy, hoặc bản thân mình có thể kiểm điểm tích lũy. Mà cách kiểm điểm tích lũy nhanh nhất chính là săn tinh hạch của động vật biến dị, thực vật biến dị hoặc zombie, rồi lấy tinh hạch đổi điểm tích lũy. Nên trong khu trò chơi thực ra là một nơi tàng long ngọa hổ. Mọi người cũng nhận ra khuôn mặt của Tiểu Ái, thêm việc Tiểu Ái được Từ Lỗi dẫn đến, chơi làm trò chơi. Mọi người thấy Tiểu Ái hoàn toàn không cảnh vẻ, cũng không giống con gái bình thường, qua lại một lúc là lính làm thuê đã trở thành anh em với Tiểu Ái, cả buổi chiều hò hét chém giết trong khu game. Buổi chiều, tiểu học thị trấn nhộng được nghỉ, Từ Lỗi và Tiểu Ái cũng nghỉ học trong khu trò chơi. Hai đứa đứng ngoài của trường tiểu học chờ rất lâu, bạn bè ra hết rồi mà không thấy Thiên Tứ ra, Từ Lỗi ngậm điếu thuốc trong miệng, đưa cho Tiểu Ái một điếu. Tiểu Ái nhận lấy, vẫy tay, đem thuốc của Từ Lỗi thu lại, nói: “Mẹ em nói, em làm gì cũng được chỉ có những thứ độc hại như rượu thuốc thì không. Nếu không mẹ sẽ đánh em chết” Từ Lỗi nghe xong nhàm chán vứt điếu thuốc trong miệng xuống, ném xuống đất. Nếu để cha cậu biết, cậu khuyên Tiểu Ái hút thuốc, chỉ sợ cha cậu cũng đánh cậu chết mất. Chờ thêm mười phút vẫn chưa thấy Thiên Tứ ra, Tiểu Ái sở Chíp Bông trong tay áo, đứng lên, sốt ruột như lửa đốt, vừa muốn đi vào tìm, lại gặp đúng nhóm bạn nữ hơn cô bé một lớp. Mấy cô bé đó đang cùng nhau ra ngoài, trong đó có một cô bé rất xinh, ăn mặc như công chúa. Bộ đồng phục trắng đỏ bình thường nhưng lại được sửa ôm vừa người, cô công chúa đó được mọi người vây quanh, đứng ở ngoài cổng trường, khinh thường nhìn Tiểu Ái và Từ Lỗi. “Mỹ Tú, đi thôi, nhìn gì? Đó chẳng phải Tiểu Ái và Từ Lỗi sao, chúng ta không chọc được đâu? Một cô bé thấy Mỹ tú cứ nhìn chằm chằm Tiểu Ái bèn kéo Mỹ Tú đi. Mấy đứa đó là chị em tốt của Mỹ Tú, tất cả đều biết lại lịch của gia đình Mỹ Tú, cũng biết hồi nhỏ Mỹ Tú từng đánh nhau với Tiểu Ái. Vì đánh nhau với Tiểu Ái nên mới bị Tô Tô đuổi đến thị trấn nhộng. Nói thật, là nhân vật xuất hiện lúc đầu cùng với Tô Tô, điều kiện gia đình Mỹ Tú không tốt lắm. Cha mẹ đều là người thường, còn không quyền không thế, cha Mỹ Tú – Đới Thuần, xin xỏ anh Bì mới được một chức nhàn tản ở xưởng thuốc thị trấn nhộng. Mẹ cô bé – Chu Hiểu Lâm lúc nào cũng ở trạng thái vô công rồi nghề. Nhưng Mỹ Tú vô cùng xinh đẹp, từ nhỏ mẹ cô bé đã coi cô như công chúa, tất cả của cải trong nhà đều dùng để cung cấp cho Mỹ Tú. Mỹ Tú mới tám tuổi nhưng biết hát, biết nhảy, còn có thể chơi pi-a-nô. Người có sở trường nghệ thuật như thế bây giờ rất nổi ở trường tiểu học thị trấn nhộng, nhưng cứ trường tổ chức hội diễn văn nghệ nào là Mỹ Tú chắc chắn lên biểu diễn, cả chương trình như sân khấu của một mình Mỹ Tú, nên Mỹ tú trở thành hoa khôi của trường tiểu học thị trấn nhộng. Rất nhiều học sinh nam yêu thầm Mỹ Tú, lại thêm Mỹ Tú được giáo dục lễ nghĩa cẩn thận, nói năng dịu dàng, tính cách lương thiện hiểu người, các học sinh nữ cũng rất thích chơi cùng Mỹ Tú. Cứ theo đà này, tin rằng Mỹ Tú sau này cũng trở thành hoa khôi của trường cấp hai thị trấn nhộng. Sau này cô bé sẽ có tương lai xán lạn, cái gọi là tương lai xán lạn chính là gả cho nhà giàu, trở thành đảng Thái Tử. Mà lúc này, Mỹ Tú lạnh mặt đối diện với Tiểu Ái, ánh mắt khinh thường nhìn Tiểu Ái. Cô bé đi cùng với đám bạn, ưỡn ngực ngẩng cao đầu như một con khổng tước cao ngạo, đi lướt qua người Tiểu Ái. Tiểu Ái lười đáp trả, cười phì một tiếng, cô bé mặc bộ đồ đồng phục thùng thình vẫy tay với Từ Lỗi. Hai đứa như hai con khỉ con, trèo vào trường. Từ xa, Mỹ Tú nhìn Tiểu Ái và Từ Lỗi, cố tình ra vẻ lo lắng nói với đám bạn: “Tiểu Ái này chẳng khác trước, vẫn là dáng vẻ vô học như thế. Cứ thể này đảng Thái Tử bị cô ta lôi tụt dốc thì làm thế nào?” “Vốn dĩ đảng Thái Tử có Từ Lỗi đã tụt dốc rồi. Bây giờ Tiểu Ái này cũng chỉ thế thôi à?” Một bé gái bên cạnh, mù mờ không hiểu lắm. Mọi người đều nói thôn Bát Phương và thị trấn nhộng đều của Tô Tô, thuế mỗi năm của thị trấn nhộng và thôn Bát Phương chuyển một nửa vào thẻ tích lũy của Tô Tô, sao Tiểu Ái lại có dáng vẻ nháo nhào như thế chứ? Nhìn trông như một con quỷ nghèo đói.