Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 69 : Lòng dạ độc ác

Ngày đăng: 06:13 30/04/20


Tô Tô không trả lời anh, ngước mắt liếc nhìn ra phía bên ngoài cổng chính đang mở rộng. Đằng xa có hai ba con zombie đang lững thững đi đến. Cô cũng không đóng cửa lại, khởi động xe, kéo theo con zombie còn sống lái xe thẳng một mạch về biệt thự nhà mình. Nhìn thấy đám người may mắn sống sót đang quỳ xung quanh nhà, Tô Tô mỉm cười.



Cô đỗ xe ở trước cửa cổng, mở cửa xuống xe, từ trên xe lấy ra một túi gạo, rồi đi đến phía trước con zombie còn sống đang bị trói. Cô cúi đầu nhìn con zombie đang liên tục giãy giụa, mặt mũi thối rữa, trên mặt còn có một cục thịt máu, rồi lại ngẩng đầu liếc nhìn đám người may mắn sống sót đang hoảng sợ quỳ thật xa, chỉ thiếu nước co cẳng chạy mất.



Tô Tô đổ hết túi gạo trong tay lên người con zombie, nhìn đám người may mắn sống sót, kẻ thì căm hận, kẻ thì sợ hãi, kẻ thì e dè sợ sệt. “Leng keng!”, cô vứt con dao quắm trong tay ở bên cạnh con zombie, cất cao giọng nói:



“Đừng nói Tô Tô tôi lòng dạ độc ác, không cho các người một con đường sống. Tôi đã giúp các người trói con zombie này ở đây. Gạo và vũ khí tôi cũng để đây rồi. Ai có gan bổ đầu con zombie này thì cứ lấy gạo đi và để dao lại. Kẻ nào không có bản lĩnh thì không xứng để có gạo, cút đi xa một chút! Bằng không thì đừng trách Tô Tô tôi ra tay tàn sát cả đám!”



Hộ Pháp ở phía sau đang cầm vũ khí thiết quân luật, giơ ngón tay cái lên với Diệp Dục đang bước từ trên xe xuống, rồi lại chỉ vào Tô Tô. Diệp Dục nhếch mép cười, ưỡn ngực, dáng vẻ dương dương tự đắc, khóe miệng ngậm một điếu thuốc, đi vào trong biệt thự nhà họ Tô để ăn chực.



Đám người may mắn sống sót mỗi người một biểu cảm, đa số đều quỳ trên mặt đất quay mặt đi, không dám nhìn con zombie đang kêu “grừ grừ”. Bọn họ cảm thấy loài quái vật zombie này thực sự rất đáng sợ. Vốn dĩ con người biết thành zombie, họ giết zombie cảm giác chẳng khác nào đang giết người, cho dù thế nào cũng không thể vượt qua rào cản tâm lý.



Lúc này, Lý An Tâm ở đằng xa cũng không mắng chửi Lý Tiểu Vũ nữa, ngoảnh đi ngoảnh lại không biết cô ta đã chạy đi đâu rồi. Có thể là quay về báo cho Tạ Thanh Diễn và Phi Phi, cũng có thể bị zombie dọa cho sợ chết khiếp. Dù sao Lý An Tâm cũng không còn ở chỗ lúc nãy nữa.
“Ọe.”



Lý Tiểu Vũ quay người, quỳ trên mặt đất nôn mửa. Tô Tô nhìn con zombie bị trói chặt trên mặt đất bất động không giãy giụa nữa, lạnh lùng xoay người đi vào trong biệt thự. Phía sau lưng, tiếng vỗ tay của người xem kịch dành cho Lý Tiểu Vũ lộp bộp vang lên.



Một người trước giờ chưa từng giết zombie, muốn khắc phục nỗi sợ trong lòng, chiến thắng tất cả trở ngại tâm lý, cầm dao giết zombie, trong lòng phải trải qua đấu tranh tâm lý thế nào ai cũng thấy cảm động. Vì vậy lẽ nào Lý Tiểu Vũ không đáng được vỗ tay cổ vũ sao?



Ngay cả đến Diệp Dục đang ngồi trên mặt đất, bên chân đặt đồ ăn đã ăn được một nửa, vỗ tay bồm bộp. Chỉ là nhìn thấy Tô Tô trừng mắt với mình, anh vội vàng thu tay về, bưng bát cơm lên tiếp tục bộ dạng háu ăn như thể “trong mắt tôi chỉ có đồ ăn”.



Không rảnh quan tâm anh!! Tô Tô quay về biệt thự, đi vào phòng bếp tìm đồ ăn. Nhìn thấy mẹ Tô đi vào, cô vừa lấy bát đũa vừa dặn dò:



“Mẹ. Hôm nay con phải ra ngoài, có thể mấy ngày nữa con mới về. Mẹ và cha ở yên trong nhà chờ, lát nữa con sẽ lấy ít pin mặt trời cho cha mẹ. Mẹ bảo cha lắp vào, mùa đông đến rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh. Cha mẹ đừng tiết kiệm chút điện làm gì.”