Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 709 : Phiên ngoại 42 THỜI NIÊN THIẾU TRONG MẠT THẾ (42)

Ngày đăng: 06:21 30/04/20


Vì thế, người ngồi quanh bàn đều nhìn Tô Tô cười. Diệp Dục cũng cười theo. Ngồi ăn lâu như vậy, anh sớm



đã chịu đủ rồi. Lúc chuẩn bị rời đi, có người chặn bọn họ, cũng không phải hành động không có ích lợi gì.



Những người lớn thì hoàn toàn không coi kế hoạch của Liên Giản ra gì, những người ít tuổi thì đã lo lắng phát điên rồi. Tập tin tức tình báo này đến tay Mai Thắng Nam còn chưa đầy mười phút, Phương Nguyệt Nhi đã có một bản tin tức y như vậy. Cô bé mau chóng nói cho Tiểu Ái biết. Tiểu Ái giật lấy bản tin tình báo trong ty Phương Nguyệt Nhi, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.



Sau đó, cô bé hố gọi Từ Lỗi và Thiên Tứ đang chơi đánh bóng bàn ở nhà kho cũ:



“Hai đứa đừng chơi nữa, đến đây! Căn cứ sắp bị người ta san bằng rồi, còn tả bóng bàn cái sh*t gì nữa”



“Sao thế?” Từ Lỗi vẫn chưa chơi đã, giơ tay đỡ bóng Thiên Tứ đánh đến, xoay vợt bóng bàn tròng tay đi đến, “Tiểu Ái đọc được tin tức khủng khiếp gì mà lại tức đến méo mó cả mặt thế kia”



“Đi. Dẫn thêm các anh em, đi suốt đêm xử lý những người này đi!”



Tiểu Ái đứng dậy, trực tiếp đi ra bên ngoài kho, hành động nhanh nhẹn dứt khoát. Lúc sượt qua vai Từ Lỗi, còn đập thẳng tập tin tình báo vào trong lòng cậu bé. Từ Lỗi ghét nhất là xem những thứ có chữ, nhưng có thể khiến Tiểu Ái tức giận như vậy thì chắc chắn cũng không phải chuyện nhỏ. Cậu bé giở tập tin ra hóp mắt nhìn lướt qua sau đó hít một ngụm khí lạnh.



“Mẹ kiếp, Thiên Tứ em mau đến đây. Đám người trưởng thôn gặp phiền phức rồi. Thiên Tứ vốn định đi đến bên cạnh Từ Lỗi, vừa nghe Từ Lỗi gọi như vậy liền chuyển hướng, hai tay đút vào túi quần, đi theo Tiểu Ái.
Cô bé nghiêng đầu, mỉm cười với Thiên Tứ, móc ra một viên tinh hạch cấp ba từ trong không gian đặt vào tay Thiên Tứ, “Kỹ năng mới, uy lực dị năng tăng thêm chưa? Nên cho anh Lỗi ra trước, sau đó anh ấy có thể nâng cả địa cầu!”



Trên gương mặt nhợt nhạt của Thiên Tứ hiện lên nụ cười nhẹ, cậu bé nắm chặt tinh hạch trong tay, quay đầu lại yếu ớt nhìn Từ Lỗi, “Em nghỉ ngơi một lát, năm phút sau anh gọi em nhé!”



“Được!”



Từ Lỗi gật đầu, mở cửa xe, không chút do dự nhảy ra ngoài, ngồi xổm dưới đất, đấm mạnh xuống mặt đất đang rung chuyển, nửa mặt đường đều vỡ vụn.



Phía sau lưng cậu bé, Phương Nguyệt Nhi giơ hai khẩu súng lên, trên mặt đeo một chiếc kính cảm ứng nhiệt hồng ngoại, bắt đầu khóa chặt vị trí của tên dị năng giả cấp cao đang trốn trong bóng tối kia. Trên mắt kính xuất hiện một vòng tròn, Phương Nguyệt Nhi nghiêng đầu, bắn “pằng pằng pằng” vào cửa kính của nhà hàng đối diện, đột nhiên sắc mặt biến đổi, nói với Tiểu Ái ở trong xe:



“Không chỉ có một tên cấp sáu đâu!”



Căn nhà đối diện lung lay sắp sập, ở góc đường, có năm người chầm chậm đi đến. Bốn nam một nữ, mặc áo khoác da bó sát, người nào người nấy khí thế bất phàm, dáng vẻ kiêu ngạo lấy một địch trăm.



Sau năm người đó là Liên Giản và mấy tên lãnh đạo của căn cứ Kinh thành. Liên Giản mỉm cười quỷ dị, nhìn Từ Lỗi và Phương Nguyệt Nhi, nói: “Trong căn cứ Kinh thành này, liên tiếp xảy ra mấy vụ án giết người đều là do bọn nhãi ranh chúng mày làm à?”