Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 711 : Phiên ngoại 44 THỜI NIÊN THIẾU TRONG MẠT THẾ (44)

Ngày đăng: 06:21 30/04/20


Cuối cùng, một chiếc xe dừng lại, là xe của Phương Thúc. Hắn mở cửa xe bước xuống, chân dẫm lên nền bằng, lạnh đến hắt xì hơi, rồi lại ngẩng đầu lên hít hít mũi, liếc nhìn sắc trời như cũng sắp đóng băng.



Phía sau cùng là một đội vệ sĩ, trong đó có một tên vệ sĩ tay cầm một chiếc áo lông chồn khoác lên người Phương Thúc Ế. Phương Thúc xua tay, bảo tên vệ sĩ kia lui xuống, tự mình đi đến sau xe mở cửa xe, đỡ Mai Thắng Nam đang mặc váy dạ hội xuống xe.



Một tên lãnh đạo béo chạy ra từ trong đám lãnh đạo, hắn ta mặc một chiếc áo bông dày bịch, cười với Mai Thắng Nam:



“Cô Mai, chuyện này cô nhất định phải nói vài lời tốt cho chúng tôi. Đây đều là chuyện do cái thằng nhóc thối tha Liên Giản làm, không liên quan gì đến cả căn cứ Kinh thành chúng tôi. Chúng ta vẫn là bạn tốt, đúng không?



“Đúng vậy, đây là điều đương nhiên! Chúng ta đương nhiên là bạn, không thể nghi ngờ”



Mai Thắng Nam vén mái tóc uốn lọn tinh tế lên, trên cần cổ xinh đẹp đeo một chiếc vòng tinh hạch, trên người cũng khoác áo lông cáo màu đen, nụ cười ung dung, nho nhã. Cô vừa ứng đối xã giao với tên lãnh đạo béo, vừa đi sang một bên xe mở cửa xe, cúi đầu nhìn Tô Tô bước xuống.



Hôm nay, Tô Tô mặc một chiếc áo khoác màu cà phê. Khi tên lãnh đạo béo cười tươi lấy lòng đến gần, cô đánh hắn ta bay trên mặt đất. Cố đi boots cao cổ màu đen, đi thẳng đến chỗ vòng vây.



Thái độ của cô rõ ràng là không tốt. Trên đời này, có người mẹ nào tận mắt nhìn thấy con mình bị đánh hộc máu mồm mà lại có thái độ tốt chứ? Mau chóng đứng ra nào!



Trong tuyết thổi điên cuồng, Mộc Dương cầm ố màu đen, đi phía sau che cho Tô Tô. Mộc Dương cũng lạnh mặt như muốn tiêu diệt cả thế giới, lúc này nhìn mỗi người ở Kinh thành đều giống như nhìn người chết.



Tô Tô đi về phía trước, tên lãnh đạo cao nhất của căn cứ Kinh thành đứng trước mặt Tô Tô. Cô dừng bước, cau mày nhìn chằm chằm tên đàn ông đầu trọc nói:




“Chúng ta đi thôi! Em trai con và chú Xấu Xí đã khởi hành đến đón chúng ta rồi... Đừng để bọn họ đi quá xa thị trấn nhộng”



Cô dắt tay Tiểu Ái, đứng dậy đi về phía cổng thành, những việc còn lại Mộc Dương có thể tự giải quyết được. Mấy điều kiện gì đó đều là chuyện của thị trấn nhộng và Kinh thành, không liên quan đến cô.



Mười tám anh lính đặc công nhảy từ trên nóc xuống. Từ Lỗi, Duệ Duệ, Thiên Tứ lũ lượt đi theo sau Tiểu Ái. Phương Nguyệt Nhi vẻ mặt không nỡ đi theo sau đám thiếu niên của thị trấn nhộng. Cô bé chỉ tiễn đám Tiểu Ái ra đến cổng thành sau đó phải quay về. Sau này, Mai Thắng Nam trở thành người lãnh đạo cao nhất của căn cứ Kinh thành, Kinh thành sẽ có một trận đại náo.



Mai Thắng Nam cười tươi như hoa, trong sự chúc mừng của mọi người quay đầu lại nhìn bóng dáng của người ở thị trấn nhộng đang đi thẳng không hề quay đầu lại. Một đám người đi trong mưa tuyết, thong thả đi ra ngoài cổng thành dày kiên cố, biến mất trong bão tuyết.



Mưa tuyết ở Kinh thành rơi không ngừng. Mùa đông này đến quá đột ngột, nhưng trận mưa tuyết này không giống những trận mưa tuyết trước đây, chỉ rơi mấy ngày là ngừng. Trận tuyết này sẽ rơi liên tục trong ba năm, cho dù Tô Tô ở trời nam hay đất bắc, cô không hố ngừng thì tuyết ở Kinh thành sẽ không ngừng rơi.



Mà Kinh thành, từ nay trở đi liệu rằng có thể lại phất lên, một lần nữa đạt được vị trí là một trong bốn căn cứ lớn hay không, chuyện này rất khó nói....



Mai Thắng Nam ngoảnh lại, hít thật sâu một hơi, trong lòng có có chút u sầu ly biệt. Mỗi lần Tô Tô đến rồi lại đi, Mai Thắng Nam đều cảm thấy khó chịu giống như vĩnh biệt.



Nếu như đời người không có hợp tan ly biệt thì dễ chịu biết mấy. Nhưng Tô Tô có khoảng trời riêng của Tổ Tô, Mai Thắng Nam cũng có chiến trường của Mai Thắng Nam, vẫn phải ly biệt. Cô chỉ mong sắp tới, thời gian phải chờ đợi để gặp lại ngắn một chút.



Vẫn phải ly biệt!