Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 76 : Tẩm nguyệt

Ngày đăng: 06:13 30/04/20


Tiếng khóc của đứa bé và người mẹ vang lên liên tiếp. Người đàn ông bực tức, quát người mẹ:



“Cô buông tay ra, cô muốn tất cả chúng ta đều chết ở đây à???”



Sau đó, người đàn ông quay đầu hét với Tô Tô: “Cứu chúng tôi, cứu chúng tôi với. Chúng tôi ở đây còn có phụ nữ, trẻ em. Cầu xin cô cứu chúng tôi với!”



“Mẹ ơi, cháu cần mẹ. Mẹ ơi mẹ… Duệ Duệ sợ… Duệ Duệ sợ…. Ôm Duệ Duệ, ôm Duệ Duệ....”



Đứa trẻ vừa khóc vừa gào đòi mẹ ôm, tiếng khóc đó dường như bất chợt chạm vào nỗi đau của người mẹ. Cô vươn tay định đánh người đàn ông. Người đàn ông lại nắm lấy hai cánh tay nhỏ đang quấn cổ mẹ, giật mạnh xuống. Tiếng khóc của đứa trẻ hai tuổi càng the thé, cơ thể nhỏ bé cuộn vào giữa hai tay người đàn ông, giãy dụa, cố hết sức hét.



“Mẹ ơi… Duệ Duệ nghe lời… Duệ Duệ nghe lời… mẹ ôm con… ôm con đi…”



“Đừng khóc… con yêu đừng khóc, con yêu đừng khóc...”



Người phụ nữ không nỡ nhìn con mình bị người đàn ông hành hạ như thế, cô lao đến bắt đầu cướp đứa trẻ với người đàn ông.



“Toàn là thủ đoạn để lấy sự đồng cảm của người khác!”



Lý Oánh nhìn cảnh này rồi lạnh lùng bình luận, cô quay đầu nhìn Tô Tô chợt giật mình. Tô Tô nước mắt lã chã, sau đó Tô Tô định lao đến hành lang bên kia. Lý Oánh vội vàng lên trước ôm eo Tô Tô, trách móc:




Bây giờ chuyện quái gì đang diễn ra đây? Nhìn nhóm người này có vẻ tài giỏi, không lên cứu họ thì thôi còn bắt mẹ đứa bé xuống dưới???



Đấm người đàn ông được vài đấm, người mẹ cuống cuồng quay đầu chạy vào phòng, trong phòng có vài người đứng ngồi lố nhố. Một người đàn ông trong số đó nhìn thấy người mẹ chạy vào bèn hỏi:



“Tẩm Nguyệt, cô làm gì thế?”



Cô ta không thèm quan tâm hắn, trên khuôn mặt lã chã những giọt nước mắt sợ hãi. Cô tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm thấy một cây gậy sắt đằng sau một cánh cửa. Cây gậy sắt nhìn trông giống loại gậy dùng trên công trường thi công. Tẩm Nguyệt nhặt gậy lên, bất chấp sự khuyên ngăn của tất cả mọi người trong phòng, cô mở cửa lao thẳng ra ngoài không thèm quay lại.



Tô Tô ngồi trên lan can, đưa mắt nhìn về phía đám zombie ngày càng đến gần trên vỉa hè, rồi lại liếc sang Diệp Dục đứng bên cạnh. Đứa trẻ hai tuổi trong lòng anh khóc không dừng, Diệp Dục nhìn Tô Tô vẻ vô tội, còn đứa trẻ lại nhìn đăm đăm về hướng cửa sổ mà mẹ nó biến mất, giơ đôi tay bé xíu, hét lớn:



“Mẹ ơi… mẹ ôm Duệ Duệ… ôm Duệ Duệ đi…. Duệ Duệ sợ…”



“Cô nhìn tôi làm gì? Cô dỗ đứa trẻ đi, tôi đi dọn dẹp đám zombie.”



Dứt lời, Diệp Dục vừa định đưa đứa bé cho Tô Tô thì cô đã nghiêng người vội rụt tay lại, lùi xa vài bước, buồn bực bảo:



“Không, anh dỗ đi. Tôi đi giết zombie”.