Sinh Nhật Thích Bánh Bao
Chương 6 :
Ngày đăng: 11:54 18/04/20
Đợi cho tiệc tàn, đã là đêm dài nhân tĩnh, Thích Thiếu Thương bước nhanh hướng phòng ngủ đi đến —- rốt cục biết vì cái gì lúc trước lại cô phụ Tức Hồng Lệ mà tuyển người kia, bởi vì khi nghĩ đến hắn, trong lòng cũng rất ngọt ngào, khẩn cấp nghĩ muốn nhanh đi nhìn thấy hắn, mà đối Tức Hồng Lệ lại không có cảm giác như thế, còn vẫn nghĩ trốn tránh nàng. Yêu một người nguyên lai là một chuyện hạnh phúc như vậy, đặc biệt là lúc biết đối phương cũng yêu mình — tuy rằng Tích Triều cho tới bây giờ cũng không nói, nhưng hắn cảm giác được, như vậy là đủ rồi, Tích Triều đều là thuộc về mình, có hay không lễ vật có quan hệ gì đâu. Vẻ mặt thần thanh khí sảng bước vào trong phòng ngủ.
“Tích Triều, ta đã trở về…”
Nói chưa dứt lời, một trận rùng mình đánh úp lại, sát ý trong không khí khiến nụ cười của hắn ngưng kết ở khóe môi, nhưng vừa thấy nhất mạt chói mắt ngân quang cùng với một mạt thân ảnh xé gió xông tới, không kịp tránh lui, quần áo đã bị khai một cái động to, Thích Thiếu Thương hoảng hốt, lập tức ngả người né, tay phải thuận thế đánh ra.
Người đánh lén như là không nghĩ tới hắn sẽ phản kích, thân pháp bỗng nhiên ngưng lại, tận dụng thời cơ, Thích Thiếu Thương liền nhảy dựng lên, hai chân liên hoàn cấp đá, nhanh như cuồng phong, nặng như sấm đình.
Một cước như nước đá vào trên người kẻ đánh lén, khiến cho thân thể hắn đột nhiên ngã trụy về phía sau, “Loảng xoảng “Một tiếng, trọng kiếm rơi xuống đất, không kịp truy kích, bên tai liền truyền đến tiếng hừ lạnh, tiếng hừ lạnh không nhẹ không nặng lại khiến Thích Thiếu Thương hồn phi phách tán.
Phóng nhãn nhìn lại, trời ơi! Bị hắn bị đá thật mạnh ngã xuống đất không phải bảo bối tình nhân của hắn hay sao?
“Tích Triều!” Kêu to nhảy đi qua, luống cuống tay chân nâng y dậy, lại bị hất ra.
“Đừng đụng.” Ôn hoà thanh âm, nhưng đối với Thích Thiếu Thương người yêu y say đắm sâu vô cùng lại biết đây là dấu hiệu hắn tức giận, chỉ có thể cúi thấp đầu, liên tục chịu tội.
Nhìn dấu chân đen nổi bật trên nền áo màu vàng nhạt, Thích Thiếu Thương ở trong lòng âm thầm trách cứ chính mình, Tích Triều đánh lén hắn không phải lần đầu tiên, ngày thường hắn đều cẩn thận ứng phó, như thế nào hôm nay nhưng lại lỡ tay như vậy? Bất quá dường như không đúng, mỗi lần tiến vào, tiếp đón hắn đều là một trận quỷ khóc thần hào, hôm nay như thế nào lại sửa dùng Nghịch Thủy Hàn? Không thể trách mình hiểu lầm ( ủy khuất a ~).
Hao hết miệng lưỡi, Cố Tích Triều vẫn như cũ cũng không thèm nhìn hắn một cái, chính là cúi thấp đầu cởi bỏ hoàng y bị lộng bẩn, Thích Thiếu Thương chỉ phải ăn nói khép nép: Là do ta không đúng… Ta cho ngươi đá một cước, không! Cho ngươi đá mười cước bồi thường, được không?”
Miệng nói được thong dong, nhưng trong lòng là đang âm thầm kêu khổ, tuy rằng Tích Triều võ công chỉ còn ba bốn thành, nhưng nếu thật sự không lùi không tránh để cho tình nhân đang nổi nóng đá thượng mười chân, chỉ sợ mạng nhỏ không còn! ( ta nói bánh bao, ngươi cũng không phải lần đầu tiên bị đá, bất quá đá chính là mông, HIAHIA!)
Hắn nói lăng nhăng một hồi,người kia vẫn một mực yên lặng nhiên không nói rốt cục xoay người lại, trên người chỉ còn lại nội y màu trắng đơn độc, đi đến bên bàn mộc ngồi xuống, như trước không có đề ý hắn, chính là dùng ngón tay trắng nõn mảnh khảnh từng chút từng chút khinh xao mặt bàn.
Thích Thiếu Thương theo tay hắn nhìn lại, mới lưu ý thấy trên bàn bày đặt một cái bát nhỏ.
Đêm khuya, thích khách sát thủ đến Kim Phong Tế Vũ lâu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người bọn họ vốn phải ám sát Thích đại lâu chủ không ngừng ở phòng ngủ cùng nhà vệ sinh hai điểm chạy lên chạy xuống như con thoi, mà thủ vệ canh giữ ở ngoài cửa đều ở một bên cười trộm.
Đồng thời ở trong phòng tôi tớ của Kim Phong Tế Vũ lâu truyền đến đối thoại:
“Tiểu Ngũ, ngươi nghĩ xem lâu chủ có phải thật ăn bát mì kia không?”
“Nghe được thì phải là đã ăn đi!”
“Nếu lâu chủ biết, bát mì kia vốn là bình thường, là sau đó Cố công tử mới hạ dược đi vào, lâu chủ không biết có biểu tình như thế nào a?”
Tiếp theo, lại cùng thanh ai thán.”Đều chỉ có thể trách lâu chủ quay về chậm!”
END.
Ngươi hỏi tiểu Thích sau đó có … hay không thu được lễ vật?
Kia bát mì thọ không phải là lễ vật sao? Tiểu Cố đơn thuần của chúng ta cho rằng, lão bà cấp lão công nấu mì thọ chính là lễ vật hạnh phúc nhất! ( tiểu cố chọn mi lãnh ngắm tác giả: đây là do ngươi nói đi?)
Sau đó của sau đó, hàng năm đến sinh nhật Thích Thiếu Thương, đều được ăn mì thọ do thân thân lão bà Tích Triều tự mình làm, đương nhiên, là không có thêm “hương liệu”, bởi vì mỗi lần hắn vô luận bận cỡ nào đều sớm trở lại bên cạnh mỹ nhân.
***
Mọi người mãn nguyện rồi chứ…