Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 1003 : Phó tổng giám đốc bị đạn hỏa tiễn nghênh đón (4)
Ngày đăng: 21:36 22/04/20
Ads
Điện thoại nhấc lên:
- Tề Nhạc. Thế nào, ngày đầu tiên đi làm có quen không?
Thanh âm của Tuyết Nữ có chút đùa giỡn microphone bên kia truyền đến.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Em cảm thấy anh quen được sao? Anh là người tự do đã quen. Sớm biết như vậy thì không đáp ứng bọn họ.
Tuyết nhi buột miệng cười nói:
- Anh đó. Nên kiên nhẫn một chút a. Tập đoàn Kỳ Lân chúng ta sớm muộn gì cũng phải do anh tới quản lý. Thừa dịp lúc này vừa vặn học một ít. Tốt rồi, em còn có nhóm sản phẩm thứ ba phải phân phối, không nói chuyện với anh nữa. Hiện tại nguồn tiêu thụ sản phẩm của công ty chúng ta không thể nói gì hơn, thời điểm nhóm sản phẩm thứ hai đưa ra thị trường, chỉ có ba ngày thì toàn bộ bán hết rồi, không thể không đem nhóm sản phẩm đưa ra thị trường thứ ba. Không ngờ phát hiện tích lũy tư bản của công ty đã tăng trưởng rất nhanh. Chị Nguyệt Quan nói muốn tiếp tục tuyển thêm công nhân khuếch trương quy mô công ty lên. Nếu như hết thảy như trước thuận lợi như vậy thì chúng ta liền chuẩn bị mở quốc tế thị trường rồi.
- Vậy được rồi, chính các em coi rồi làm tốt là được. Dù sao tập đoàn là giao cho các em. Đúng rồi, thu nhập của các em nhớ phân ra một bộ phận tiền từng bước trả hết cho bên tập đoàn Long Vực.
Trong tiếng ầm ầm nổ vang, tiếng kinh hô trong miệng của Hoàng Duy dừng lại. Khí lưu hỗn hợp có năng lượng nóng rực mênh mông vô cùng tràn ngập trong văn phòng. Thủy tinh chống đạn bị oanh nổ thành bột mịn, mà cả gian văn phòng đều hoàn toàn bị khí lưu cuồng bạo đánh nát. Cho dù là kết cấu của tòa nhà Kim Cốc kiên cố cũng không khỏi bị run rẩy kịch liệt trong chốc lát.
Trong văn phòng bên kia tầng cao nhất, Lý Diệu ngồi ở trên mặt ghế một bên hút xì gà một bên cười lạnh một tiếng:
- Ngươi không phải đánh nhau rất giỏi sao? Ta muốn nhìn, đạn hỏa tiễn có thể nổ tan xác ngươi hay không?
Đáp án đương nhiên là không thể rồi. Tề Nhạc dùng thân thể cao lớn của chính mình hoàn toàn bảo hộ Hoàng Duy ở bên trong, trong lúc cấp thiết, hắn chỉ có thể chú ý được lúc Hoàng Duy rơi xuống đất thì dùng năng lượng lót xuống bên dưới, còn mình thì không quan tâm.
Nghe tiếng oanh minh vô cùng kịch liệt, đại não của Hoàng Duy hoàn toàn lâm vào trống rỗng, thật lâu không cách nào khôi phục, khi ý thức một lần nữa tiến vào đại não, làm nàng dần dần thanh tỉnh lại, nàng mới đại khái hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Hoàng Duy hét lên một tiếng:
- Phó tổng giám đốc!
- Tôi không sao.
Thanh âm trầm thấp mà tỉnh táo vang lên bên tai Hoàng Duy, Tề Nhạc phóng người lên, trong nháy mắt đã biến mất ở bên ngoài cửa sổ bị nghiền nát. Vừa đến nơi đây thì gặp tập kích, trong lòng Tề Nhạc đã tràn đầy sát khí lạnh như băng. Chính hắn thì không sao, nhưng mà hắn quyết không cho phép uy hiếp như vậy thủy chung tồn tại bên cạnh cha mẹ. Lúc này, hắn đã bất chấp sự kinh thế hãi tục rồi. Thân hình lóe lên, lấy tốc độ lấy mắt thường mắt thường khó phân biệt xông về tòa nhà đã phóng ra đạn hỏa tiễn.