Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 1147 : Tấn cấp kén rể (2)
Ngày đăng: 21:41 22/04/20
Chỉ có điều sau khi tỷ thí chấm dứt chỉ còn lại Hắc Tương tộc hai cánh cũng chỉ có rải rác mấy người mà thôi.
Sân bãi lại cải biến, sân bãi tỷ thí lại giảm đi một nửa, nhưng diện tích mỗi sân lại lớn hơn nhiều, càng tiến vào sau cùng thì thực lực càng mạnh, cho nên sân bãi lớn mới đủ cho bọn họ phát huy.
Đứng trong đám người sắc mặt Tề Nhạc toát ra nụ cười nhàn nhạt, hôm nay hắn tới không phải là kén rể, nhưng mà mục đích lại là kén rể, ít nhất hắn quyết không cho phép bất luận kẻ nào nhúng chàm vào nữ nhân của mình.
Tề Nhạc lúc này vận khí không tệ, gặp được đối thủ hai cánh như mình, vì không muốn Tát Đán chú ý tới mình nên hắn dây dưa với đối thủ mười phút. Vào thời khắc mấu chốt đánh ngã đối phương. Lần này không có trí mạng, cũng không phải Tề Nhạc hảo tâm mà là vì đối thủ này đã bị hắn đặt lôi châu rồi. Những lôi châu kia chính là đại lễ Tề Nhạc giành cho Tát Đán, mà bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt dâng đại lễ.
Lúc này trong sân chỉ còn lại một trăm hai mươi lăm người, mà Hắc Tương tộc hai cánh cũng chỉ còn lại có Tề Nhạc thôi. Khi bắt đầu chiến đấu kế tiếp Tát Đán hạ lệnh cho một trăm hai mươi lăm ngươi này nghỉ ngơi. Dù sao chiến đấu lúc trước cũng hao phí nhiều năng lượng của bọn họ, trừ Tề Nhạc là biến thái ra thì không có có bao nhiêu người chịu được hao tổn lớn như vậy.
Mỗi người đều nắm chắc thời gian bắt đầu tu luyện, ý đồ trong thời gian ngắn nhất có thể khôi phục được nhiều năng lượng hơn nữa
Tề Nhạc ngồi trong đám người, tinh thần lực cẩn thận từng li từng tí khuếch trương ra, thay thế ánh mắt của hắn quan sát tình huống chung quanh. Mặt trời màu tím vẫn mạnh như cũ, mà những sinh vật Địa Ngục đứng bên ngoài vòng hạch tâm xem cuộc chiến huyết tinh mà sớm sôi trào lên Nếu như không phải uy nghiêm của Tát Đán trong suy nghĩ của bọn chúng quá mạnh thì chỉ sợ sớm có người lao tới.
Tát Đán đứng trên đài cao, ánh mắt của hắn đảo qua một trăm hai mươi lăm tên Hắc Tương tộc trẻ tuổi tài cao này, trên mặt toát ra nụ cười thỏa mãn. Hắc Tương tộc đã càng ngày lớn mạnh hơn rồi, tốc độ lớn mạnh không phải các tộc khác có khả năng sánh bằng. Chính mình chiếu cố nhiều nên các phương diện cua Hắc Tương tộc tăng lên thật nhanh. Có lẽ do bản thân xem quá nhiều điện ảnh của nhân loại nên quang điểm thẩm mỹ hiện tại đã tiếp cận nhân loại, trừ Hắc Tương tộc ra thì sinh vật Địa Ngục khác mặt da thú không khác gì dã thú cả.
- Lãnh Nhi, hiện tại còn có lựa chọn cuối cùng chưa?
Một gã Hắc Tương tộc trung niên hưng phấn hò hét lên, trong tất cả mọi người thì tuổi của hắn xem ra là khá lớn.
Trừ Tề Nhạc ra thì ba người khác tỏ vẻ mừng như điên, phải biết rằng bọn họ rút được luân không không đơn giản là không đấu một trận. Đồng thời trong khi các tổ khác dốc sức liều mạng tấn cấp thì thực lực sẽ giảm đi trong phạm vi lớn, đến lúc đó dĩ dật đãi lao (*dùng khỏe ứng mệt), bọn chúng có nhiều khả năng đi vào cuối cùng.
Đương nhiên đây chỉ là chuyện có khả năng mà thôi.
Tề Nhạc nhìn thấy tổ của mình luân không thì có chút kinh ngạc, nhìn qua mấy tên Hắc Tương tộc kia sắc mặt hưng phấn thì trong nội tâm thầm nghĩ, các ngươi cần như vậy sao? Ta càng hy vọng chiến đấu đấy! Chỉ có như vậy ta mới giết được thêm nhiều tên nữa.
- Các huynh đệ, chúng ta thương lượng chiến thuật kế tiếp.
Tên Hắc Tương tộc trung niên kia hiển nhiên có nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Bọn họ lúc này bị buộc trên cùng một thuyền nên mấy người khác vội vàng tụ tập lại, dù sao mười danh ngạch cuối cùng Tát Đán cũng sẽ lựa chọn ra một người, giờ này khắc này có khả năng được chọn lựa nên tín niệm hợp tác của những gia hỏa này tăng cao.
Bốn người căn bản không thấy sự tồn tại của Tề Nhạc, bọn chúng ngồi cùng một chỗ nhưng nhiều một phần lực lượng thì nhiều hơn một phần thắng, trung niên nhân cuối cùng vẫn lười biếng kêu Tề Nhạc tới.