Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 1220 : Hiểu lầm? (1)
Ngày đăng: 21:44 22/04/20
Hồ Quang cười hì hì đi tới bên người Tề Nhạc, nói:
- Lão đại, khá tốt là anh trở về kịp thời. Nhưng mà tiền vẫn phải trả đấy.
Tề Nhạc sững sờ, nói:
- Tiền? Tiền cái gì? Tôi không nhớ là thiếu tiền anh nha.
Hồ Quang cười hắc hắc nói:
- Ai nói không nợ. Trước đó Như Nguyệt điện thoại đặt hoàn toàn bộ đạn đạo độc khí VX của tôi, đoán chừng thòi gian không bao lâu sẽ vận chuyển tới. Như Nguyệt nói giá cả tùy tiện tôi báo. Ân, cũng không có đắt, đại khái một trăm triệu một quả. Dù sao lão đại anh bây giờ có tiền, chắc không quan tâm con số nhỏ này.
- A?
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Như Nguyệt bên cạnh, trên mặt đẹp của Như Nguyệt lập tức đỏ bừng.
- Ai bảo anh đi thời gian dài như vậy, em nghĩ anh bị Vũ Mâu giết rồi đấy.
Mephisto ở một bên nghe mà toàn thân rùng mình, đương nhiên hắn biết rõ đầu đạn độc khí VX là vật gì, đây chính là vũ khí hóa học hủy diệt hàng loạt a! Hơn nữa nguy hại to lớn, thậm chí nguy hại còn hơn cả đạn hạt nhân, có lẽ đối mặt với đạn hạt nhân thì hắn có lòng tin bảo vệ mình, nhưng mà đối mặt với độc khí thần kinh VX thì hắn không dám cam đoan. Điên rồi, đám gia hỏa phương đông này điên rồi, tại sao tiểu thư lại đối nghịch với bọn họ chứ? Nếu như bọn chúng là kẻ điên thì mình chính là kẻ đần! Ngay sau đó Dịch An nói chuyện càng làm cho hắn xác nhận quan điểm của mình.
Dịch An nói:
- Đúng vậy. Lão đại, tiền này anh phải trả. Như Nguyệt có thể nói nếu như anh chết trong tay Vũ Mâu thì chúng tôi cho quốc gia này chôn cùng anh.
Như Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói:
- Nếu như Thái Dương thần Apollo nói là thật thì Vũ Mâu cũng không có chính thức khống chế thân thể của mình, nhưng mà chuyện giữa anh và nàng là vấn đề khó giải quyết. Tề Nhạc, anh...
Tề Nhạc ôm Như Nguyệt vào ngực của mình, ôn nhu nói:
- Anh biết rõ em lo lắng cái gì, em không cần lo đâu, có các em ở bên cạnh anh thì anh cảm thấy mình là nam nhân may mắn nhất trên đời rồi. Về phần vấn đề Vũ Mâu sẽ chờ chuyện của địa ngục và Minh giới giải quyết xong rồi tính. Anh và nàng đã chấm dứt rồi. Nhưng dù sao chuyện xảy ra lúc trước đã diễn ra. Cũng sinh ra hậu quả không thể vãn hồi. Tất cả chờ Cửu Tinh Liên Châu qua rồi nói sau.
Như Nguyệt nhoẻn miệng cười, nói:
- Anh nghĩ vậy là tốt nhất.
Gió biển lồng lộng thổi mái tóc của nàng bay ra sau, thân thể uyển chuyển mềm mại tiến vào ngực của Tề Nhạc, trước kia nàng là Phách Vương Long mạnh bạo hung hãn đòi hủy diệt Hy Lạp thì bộ dạng lúc này như sợ lạnh. Đặc biệt làm cho người ta trìu mến.
- Sau khi trở về sợ rằng sinh hoạt của chúng ta không bình tĩnh.
Tề Nhạc có chút buồn vô cớ nói ra.
Như Nguyệt gật gật đầu, nói:
- Em biết rõ. Ai nói chúng ta có năng lực thì vui sướng cơ chứ? Nếu ông trời đã giao cho chúng ta lực lượng thì có một số việc nhất định phải do chúng ta giải quyết. Tề Nhạc, anh có nắm chắc?