Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 124 : Tứ hồn đồng hành (2)

Ngày đăng: 21:08 22/04/20


Hứa Tình ngã ngồi trên mặt đất, trên người chỉ còn đồ lót và áo ngực, thân thể mềm mại tràn ngập hấp dẫn hiện ra ngoài, quần áo bị xé rách vung vẩy trên đất, gương mặt Hứa Tình tràn ngập hoảng sợ, hai tay đặt trước ngực, thân thể mềm mại cuộn lại run lên nhè nhẹ. Tề Nhạc đứng bên cạnh Hứa Tình, ánh mắt có chút ngốc trệ nhìn nàng.



- Vân tỷ, cứu tôi. Anh ta muốn cưỡng gian tôi.



Hứa Tình nhìn thấy Trầm Vân, lập tức như nhìn thấy thân nhân, lập tức xuất hiện bên cạnh nàng, thân thể mềm mại run rẩy càng thêm kịch liệt, hiển nhiên đã sợ tới cực điểm.



Các nam sinh đi tới ký túc xá trước Trầm Vân tức giận vây Tề Nhạc vào giữa, mặc dù đại đa số người liếc nhìn thân thể Hứa Tình vài lần, nhưng tức giận của bọn họ rất rõ ràng. Mỹ nữ trong đại học là sủng nhi của nam nhân, khi xuất hiện chuyện cưỡng gian này, bọn họ không tức giận sao?



Trầm Vân cởi áo khoác của mình ra choàng lên người Hứa Tình, ôn nhu nói:



- Tình Nhi, không có việc gì.



Vừa nói, ánh mắt của nàng nhìn qua Tề Nhạc, hào quang trong mắt lạnh như băng, nói:



- Tề Nhạc, tôi cần một lời giải thích.



Tề Nhạc lúc này mới từ trong thừ người tỉnh táo lại, hắn nhìn Hứa Tình thật sâu, Hứa Tình lại cúi đầu xuống, không dám đối mặt với hắn.



- Vân tỷ, cần giải thich sao? Tôi nghĩ, các người đã nhận định tôi làm rồi.



Sắc mặt Trầm Vân trở nên tái nhợt, tràn ngập thất lạc mang theo bi ai.



- Vì cái gì, tại sao phải làm như vậy? Tề Nhạc, chẳng lẽ anh lưu manh như thế sao? Chẳng lẽ tôi thật sự nhìn lầm người?



- Bắt thằng này đưa lên phòng giáo vụ xử lý đi, Thanh Bắc chúng ta không thể chứa chấp kẻ đê hèn thế này được.



Nam nhân bên cạnh bi phẫn hét lên. Lời của hắn khiến mọi người cộng minh, trong lúc nhất thời tất cả đầu mâu đều chĩa vào Tề Nhạc.



Tề Nhạc nhìn qua Trầm Vân, giống như không có nghe mấy người chung quanh hét lên, âm thanh của hắn có chút trầm thấp, thậm chí có chút ít khàn khàn.



- Vân tỷ, cô tin tưởng tôi sẽ làm thế sao?
Hứa Tình giật mình ngẩng đầu, nói:



- Ah! Nghiêm trọng như vậy?



Trầm Vân lạnh nhạt nói:



- Đây là tất nhiên. Cưỡng gian là trọng tội, Tình Nhi, tôi muốn nghe tiếng lòng của cô, Tề Nhạc thật sự cưỡng gian cô sao? Tuy bình thường tật lưu manh của anh ta rất nặng, nhưng thông qua kết quả, anh và tôi đều hiểu, nhiều lắm anh ta chỉ miệng lưỡi ba hoa, độc miệng một chút, con mắt nhìn loạn lên người chúng ta, nhưng mà, cùng ở chung một tháng, anh ta thật sự làm ra cử động bậy bạ sao?



- Vân tỷ, tôi...



Nhìn thấy ánh mắt bối rối của Hứa Tình, Trầm Vân đã biết được đáp án, cố nén tức giận trong nội tâm.



- Tình Nhi, sao cô có thể làm như vậy? Cô làm tôi quá thất vọng.



Nói xong, quay người muốn đi ra ngoài cửa.



Hứa Tình kéo Trầm Vân lại, buồn bã nói:



- Vân tỷ, tôi chỉ không muôn anh ta cướp cô đi! Vân tỷ, tôi không thể không có cô. Tôi nhìn ra, cô rất có hảo cảm với lưu manh kia, tôi không muốn...



Âm thanh của Trầm Vân trong trẻo mạng theo vài phần lạnh lùng.



- Tình Nhi, tôi biết cô muốn tốt cho tôi, chúng ta cũng có quan hệ như vậy. Nhưng mà, cô làm như vậy không phải vì tốt cho tôi, ngược lại còn đẩy tôi ra xa hơn, chẳng lẽ cô không rõ sao?



Thân thể mềm mại của Hứa Tình run rẩy, nói:



- Hiện tại tôi phải làm sao cô mới tha thứ cho tôi, Vân tỷ, tôi, tội thật sợ, có phải cô không muốn Tình Nhi nữa, nếu không, hiện tại tôi đi theo cô lên phòng giáo vụ, giải thích rõ chuyện này?



Giữa trưa Tề Nhạc cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, trong nội tâm Hứa Tình có lửa giận thiêu đôt, trong tình huống đố kỵ công tâm, nàng lập tức nghĩ ra phương pháp để đạt được mục đích. Những mảnh vải bị xé rách kia do nàng chuẩn bị từ trước. Thời điểm thấy Trầm Vân đi đến dưới lầu, Hứa Tình đứng ở cửa sổ nhìn ra, lập tức thấy Trầm Vân sắp đi lên lầu, nàng đã trình diễn trò này. Sau khi Trầm Vân nhìn thây. Nghe được nàng kinh hô, Trầm Vân nhanh chóng trở lại ký túc xá, mà Tề Nhạc nghe được âm thanh của nàng cũng chạy ra khỏi phòng để nhìn xem xảy ra cái gì. Tất cả đều nằm trong tính toán của Hứa Tình, nhưng mà, thời điểm nàng nhìn thây Tề Nhạc quyết tuyệt rời khỏi ký túc xá, không biết vì cái gì, trong nội tâm chẳng những không có cảm giác vui vẻ, ngược lại còn có run rẩy đau đớn truyền khắp toàn thân.