Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1350 : Hiên Viên, dung hợp trong khi đúc lại (3)

Ngày đăng: 21:50 22/04/20


Nhìn qua buồn bã trong mắt Vũ Mâu và Tề Nhạc chỉ nói một câu:



- Thiên trường địa cửu hữu thì tẫn, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.



(* Trời đất dài lâu cũng có lúc hết, hận này dằng dặc không thủa nào cùng)



Tia chớp màu vàng sáng lên, một mảnh bích lục sắc quang mang không biết

lúc nào đã xuất hiện tại giữa không trung, sau một khắc, màu vàng tia

chớp trực tiếp dung nhập đến cái kia phiến bích lục bên trong, thoáng

qua biến mất.



Vũ Mâu thất thần đứng ở nơi đó, hai hàng nước mắt

từ trong khóe mắt chảy xuống, thì thào nhớ kỹ câu nói của Tề Nhạc lưu

cho nàng.



- Thiên trường địa cửu hữu thì tẫn, thử hận miên miên

vô tuyệt kỳ. Câu này anh lưu cho tôi sao? Có lẽ, đây là những gì tôi

phải nhận...



Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chậm rãi quay

người rời đi, không có người nào nhìn qua Vũ Mâu, cũng không có ai sinh

ra cảm giác đồng tình với nàng. Trong mắt bọn họ Vũ Mâu không đáng đồng

tình.



...



Bầu trời xanh vạn dặm không mây, ánh mặt trời

tươi đẹp mang đến cảm giác ấm áp vô hạn. Không khí tươi mát làm Tề Nhạc

dễ chịu. Tề Nhạc thật lâu rồi mới cảm nhận được cảm giác sảng khoái thế

này.



Ngẩng đầu nhìn qua ánh mặt trời chói chang, hắn nhìn thật lâu không rời mắt.



- Thì ra ánh mặt trời ấm áp lại trân quý như vậy. Chỉ có thời điểm nó mất đi mới biết được nó lại trọng yếu như thế. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ

mang thời đại đó quay trở lại. Không thể để bóng tối che khuất địa cầu

được.
- Yên tâm đi ta không sao. Ngay cả Hiên Viên kiếm cũng không tồn tại thì

ta sống làm gì? Hiên Viên hồn vẫn là bằng hữu tốt nhất của ta. Lúc trước hắn trợ giúp nhân loại quật khởi mà lúc này chính là hắn cứu nhân loại, trước khi chết còn đem năng lượng cuối cùng truyền cho ta, hơn nữa Hiên Viên kiếm đã ra đi thì ta cũng nên đi.



Nghe Hoàng Đế nói thì Tề

Nhạc lập tức cảm giác được như sấm sét giữa trời quang, nước mắt không

bị khống chế không ngừng rơi xuống, Hiên Viên hồn đã chết rồi, vĩnh viễn biến mất, điều này sao có thể? Tại sao lại như vậy, chính mình vẫn chậm một bước rồi, cảm giác thống khổ mãnh liệt ăn mòn tâm linh của hắn. Từ

khi hắn bị Vũ Mâu lừa gạt thì đây là lần đầu tiên hắn thống khổ như vậy, trái tim không ngừng co rút và năng lượng trong người dao động kịch

liệt.



- Sư phụ, Hiên Viên đại ca còn có cơ hội phục sinh hay không? Cho dù là một chút cơ hội con cũng không buông tha.



Hoàng Đế mỉm cười nhìn qua Tề Nhạc, nói:



- Tâm tình của anh biến hóa rồi, ta có thể cảm giác được anh không còn là Tề Nhạc trước kia. Tuy Hiên Viên đã đi nhưng không phải có Hiên Viên

mới trọng sinh rồi sao? Có lẽ anh cũng không biết Hiên Viên hồn là trong thập đại thần khí là một hồn phách không phải của thần linh biến thành. Hắn là linh hồn sáng thế được thiên địa linh khí ngưng tụ mà thành.



- Tuy ý thức của hắn biến mất nhưng mà tinh thần lạc ấn vĩnh viễn ở trong Hiên Viên kiếm, hài tử, không nên khổ sở. Đi thôi, đi khôi phục Hiên

Viên kiếm đi, ta tin tưởng anh nhất định có thể thành công, vào thời

điểm Hiên Viên kiếm đúc lại lần nữa thì anh sẽ cảm giác được sự tồn tại

của hắn, cảm giác được tinh thần của hắn.



Tề Nhạc sững sờ một

chút, nhìn qua Hoàng Đế trong ngực thì thần sắc biến thành ngây ngốc,

ánh mắt chậm rãi nhìn lên trên cầu thang, nhìn qua khối cự thạch khổng

lồ kia, năng lượng chấn động khổng lồ của Hiên Viên kiếm lúc trước biến

mất hoàn toàn. Ôm Hoàng Đế chậm rãi đứng lên kiên định đi từng bước lên

đỉnh cầu thang.



Năng lượng không ngừng lưu chuyển đem sinh mệnh

lực của Hoàng Đế ngăn chậm lại, tuy vẫn trôi qua nhưng lại chậm hơn rất

nhiều, sinh mệnh lực chính là linh hồn lực, nhưng mà lúc hắn ở trong

lồng ngực của Tề Nhạc thì khí tức năng lượng trôi qua của hắn đã bị Tề

Nhạc ngưng tụ cùng một chỗ không tiêu tán, cho nên hắn vẫn bảo tồn một

tia khí tức cuối cùng.