Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 177 : tiến hóa (2)

Ngày đăng: 21:09 22/04/20


Hô hấp của Điền Thử hơi dồn dập.



- Anh là con dê chết tiệt, đừng ép tôi có được không?



Âm thanh dâm đãng xủa Yến Tiểu Ất vang lên.



- Toi bức anh làm gì? Trong điện thoại của anh toàn là ảnh chụp chị họ

của tôi, nói, có phải anh chụp lén không. Tôi đã cảm giác được nha, ánh

mắt anh nhìn chị tôi không đúng, không nghĩ tới dáng người anh không

lớn, sắc đảm lại không nhỏ, ngay cả chị tôi mà cũng dám đánh chủ ý.



- Ta kháo, anh là gia hỏa dâm đãng. Tôi nhỏ ở đâu, có bản lĩnh, so xem ai to hơn.



Yến Tiểu Ất khinh thường nói:



- So cái gì mà so, nếu như anh anh tuấn tiêu sái như tôi, có lẽ còn có

cơ hội, hiện tại nha, tôi thấy thôi là bỏ đi. So dáng người, còn có

tướng mạo, lại nhỏ tuổi, huynh đệ ah! Tôi khuyên anh một câu, bỏ đi.



- Bỏ cái đầu anh, chuyện của tôi không nên quản. Lão đại đã từng nói

qua, không sợ bé mà hữu lực, chỉ sợ dài nhỏ mà mềm yếu, xem xét anh là

đồ dài nhỏ. Trách không được bạn gái cố định cũng không có, thì ra là kế thừa truyền thống trước sau như một của loài dê.



Yến Tiểu Ất cả giận nói:



- Nói láo, tôi là nam nhân trong nam nhân, chưa từng có nữ nhân nào

khiến tôi thỏa mãn cả. Mà anh nói truyền thống trước sau như một là gì?



Điền Thử cười hắc hắc, nói:



- Không phải là bệnh liêt dương sao?



- Điền -- Bá -- Quang --, tôi muốn giết người.



Nghe tiếng gầm gừ của Yến Tiểu Ất, Trát Cách Lỗ không hiểu nên nhìn qua Minh Minh hỏi:



- Bệnh liêt dương là cái gì? Là đuôi dê sao? Tại sao Tiểu Ất lại tức giận như thế?



Minh Minh khẽ gắt một tiếng.




Từ âm thanh của Điền Thử có thể nghe được hắn đã làm Yến Tiểu Ất biến thành một con lợn chết không thể phản kháng rồi.



Nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, Minh Minh cùng Trát Cách Lỗ đều

cười, hai người nhìn qua bầu trời xanh biếc, lại nghĩ tới một người,

chính là người khắc sâu vào trí nhớ của bọn họ, vương của cầm tinh, Tề

Nhạc.



Mười lăm ngày, thời gian nửa tháng cứ vậy mà trôi qua,

Tề Nhạc cảm giác mình đã chết nhiều lần rồi, xương cốt toàn thân không

có nơi nào không đau, cơ bắp như không còn nước, nặng nề tới mức không

chịu đựng được.



Bờ môi đã sớm khô nứt ra, nhưng mà, chung

quanh không có nước, chỉ có cát. Tuy hiện giờ là cuối tháng mười một,

nhưng ánh nắng mặt trời trong sa mạc quá mức nóng bức, không ngừng mang

đi mồ hôi trong lỗ chân lông của hắn. Làn da từ màu cổ đồng biến thành

màu nâu, trên mặt ngoài của làn da có màu bạc li ti, đó chính là muối do mồ hôi bốc hơi còn sót lại.



Ghé vào trên cát, cảm giác tánh mạng như cách mình thật xa, Tề Nhạc hồi tưởng lại cảnh cách đây nửa tháng.



Kỳ thật, đến bây giờ mới thôi, hắn hoàn toàn không biết căn cứ quân sự

này là cái gì, hắn chỉ nhớ rõ, ngày đầu tiên hắn đi tới đây, mà bắt đầu

gọi là huấn luyện, cái này gọi là huấn luyện sao? Cơ bắp trên mặt Tề

Nhạc hơi động, chỉ khi tự mình tới đây, hắn mới hiểu được hai chữ địa

ngục trong lời Cơ Đức nói.



Thời điểm vừa tới, huấn luyện của

hắn rất đơn giản, cũng giống như những người khác, mang phụ trọng một

trăm ký đi việt dã trong sa mạc. Đây là một trăm ký nha! Không phải một

trăm cân, cũng không phải mười cân. Đây là khối lượng hắn mang nặng nhất trong đời tới bây giờ. Từ khi vừa bắt đầu, hắn cho rằng huấn luyện viên cao to và đen như cột điện nói sai. Nhưng mà, thời điểm nhìn thấy những tinh anh nơi đây mang theo những cái bao đi việt dã, hắn mới hiểu được, đây là sự thật.



Một trăm ký, dùng lưc lượng Tề Nhạc khẳng

định không mang nói, bởi vậy, hắn mượn phong vân lực trợ giúp. Dưới trợ

giúp của phong vân lực, ngày đầu tiên, hắn còn cảm thấy nhẹ nhom, nhưng

cũng chỉ là thời gian ngắn mà thôi, phong vân lực của hắn chưa đạt tới

sơ vân, năng lượng có hạn, khi đi được ba câu số, vân lực cũng bị khối

lượng và trọng lực nghiền ép tới cạn sạch.