Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 190 : Thần long chân thân (1)
Ngày đăng: 21:10 22/04/20
Sắc mặt bốn vị tộc trưởng đều biến đổi, nhưng bọn họ lại phát hiện,
chính mình không cách nào phản bác lời của Tề Nhạc. Trường hạo kiếp hơn
trăm năm trước tạo thành tai nạn thế nào bọn họ rất rõ ràng, trong nội
tâm của bọn họ vẫn cảm thấy áp lực nặng nề. Tề Nhạc noi không sai chút
nào, hơn trăm năm trước những tên xâm lược ngoại quốc gây hại ra sao?
Những câu xin lỗi đơn giản có thể giải quyết được không?
Từ Thành Viễn tính tình nóng vội, nói:
- Vậy các người muốn chúng ta làm thế nào? Chẳng lẽ bảo người của bốn
đại gia tộc chúng ta tự sát tập thể tạ tội với người đã chết sao?
Tề Nhạc khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Chết có cái gì? Chết là một loại giải thoát, người luôn phải chết,
cho dù thực lực có cường đại hơn nữa, cũng có một ngày vào đất vàng.
Nghĩ đến muốn người chết tha thứ thật khó. Dùng thực lực và thế lực của
bốn đại gia tộc các người bây giờ, có thể đền bù rất nhiều sai lầm trước kia. Các người dùng thời gian này gây khó xử cho Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
chúng ta, sao không đem tinh lực tạo phúc cho người dân. Chỉ có không
ngừng tạo phúc cho phương đông, mới có thể dần dần đền bù sai lầm của
các người lúc trước. Đến hiện tại, nếu như bốn đại gia tộc các người
nhận sai, vậy các người nên quay mặt về phương đông, ở trước mặt Sinh
Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta, dập đầu ba cái với những người đã khuất.
- Mày nói cái gì? Mày bảo người của bốn đại gia tộc chúng ta quỳ dập đầu ba cái với tụi mày sao?
Một nam tử của Trầm gia lớn tiếng quát lên. Người này là trung niên hơn bốn mươi tuổi, chính là Trầm tổng lúc ở dưới núi.
Tề Nhạc cũng không thèm nhìn qua, nhìn Trầm Trác nói:
- Quy củ của bốn đại gia tộc thật tốt.
Sắc mặt Trầm Trác trầm xuống, nói:
- Việt nhi, không được vô lễ.
Kỳ thật Tề Nhạc cũng không biết, người giận dữ mắng mỏ hắn, chính là cha ruột Trầm Vân, Trầm Việt.
Chu Thiên Lộc nhìn qua Tề Nhạc, nói:
Tề Nhạc mỉm cười, Từ Đông nhìn thấy nụ cười dâm đãng của hắn.
- Dâm hổ, nếu anh đã gọi tôi là lão đại, tôi lại là vương của cầm tinh, như vậy hôm nay sẽ do tôi làm chủ. Chúng ta chưa hẳn sẽ thua bọn họ.
Tôi cũng muốn nhìn thực lực của bốn đại gia tộc mạnh như thế nào mà mơ
tưởng lấy địa vị chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta.
Từ
Đông nhìn về phía Hải Như Nguyệt, Hải Như Nguyệt cũng vì lời của Từ
Thành Viễn mà tức giận, nhưng nàng vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh, trong
nội tâm âm thầm tính toán, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hiện tại, cộng thêm Tề Nhạc cũng chỉ có tám người, có năng lực chiến đấu chân chính
được năm người mà thôi, Yến Tiểu Ất, Điền Thử cùng Tề Nhạc không có năng lực chiến đấu, năm người cho dù toàn thắng, cũng chỉ ngang tay với đối
phương mà thôi, nghĩ tới đây, nàng mở miệng nói:
- Mười cuộc
tỷ thí cũng có thể, nhưng chúng tôi yêu cầu phải có một cầm tinh xuất
hiện thêm một lần. Các người cũng có một người có quyền lợi này. Nói
cách khác song phương sẽ có một người xuất chiến hai lần.
Bốn vị tộc trưởng liếc nhau, sau đó gật đầu, Chu Thiên Lộc nói:
- Tốt, chúng ta sẽ lui một bước, sẽ theo lời của chiến sĩ long nói.
Nhìn thấy nụ cười tự tin trên mặt của bốn tộc trưởng này, Hải Như
Nguyệt cùng Từ Đông đều âm thầm cảm giác có một chút gì đó không đúng.
Bốn đại gia tộc tuyệt đối sẽ không làm chuyện không nắm chắc, xem bộ
dáng của bọn họ như thể đã tính trước, xem ra, trận đấu hôm nay không dễ ứng phó rồi.
Đột nhiên Tề Nhạc nói:
- Tôi còn có một yêu cầu, nếu như chúng ta thắng, vậy tôi hy vọng chuyện các người nói sẽ làm được.
Hắn chỉ bảo bốn đại gia tộc quỳ lạy về hướng đông, tế điện những người đã chết hơn trăm năm trước.
Nụ cười trên mặt Trầm Trác biến thành âm trầm.
- Đương nhiên có thể, nếu như các người thắng, sau này các người vẫn là chủ đạo hàng ngũ thủ hộ giả phương đông, bốn đại gia tộc chúng ta
nguyện ý nghe theo các người.