Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 192 : Thần long chân thân (3)

Ngày đăng: 21:10 22/04/20


Hai cánh thu liễm lại hiện ra sau lưng, chân hơi chạm đất, người đã bay lên không trung. Tề Nhạc chú ý tới, hạt châu màu ngà sữa trên bụng của nàng sáng lên, không còn hào quang như mây mù nữa, mà là hào quang chói mắt.



Dâm hổ Từ Đông có chút hưng phấn nói:



- Mau nhìn, Như Nguyệt sắp sử dụng tuyệt kỹ Long Dược Thập Bát Kích, không biết Chu Thiên Lộc có thể ngăn cản mấy kích. Long Dược Thập Bát Kích không phải võ thuật, mà là dị năng của Như Nguyệt kết hợp với long lực tạo thành công kích đặc thù. Thời điểm tôi gặp Như Nguyệt lần đầu tiên, tôi chỉ chèo chống đến kích thứ ba đã bị nàng đánh bại, cho dù là hiện tại, tôi đoán chừng cũng khó vượt qua sáu kích. Không biết Như Nguyệt luyện đến mấy kích, đây là năng lực đặc thù của nàng, bởi vì Như Nguyệt có đôi cánh mà các chiến sĩ long trước kia không có, cho nên xoay chuyển trên không trung cực kỳ nhanh nhẹn, lực công kích cực kỳ cường hoành.



Thời điểm Từ Đông nói chuyện, thân thể mềm mại của Như Nguyệt đã bay lên ba mươi mét, trong mắt Chu Thiên Lộc toát ra một tia giảo hoạt, hai tay đưa lên, những viên đá bằng kim loại chung quanh hắn bao trùm lấy Hải Như Nguyệt. Hòn đá mang theo tiếng rít chói tai, hiển nhiên là vô cùng mạnh mẽ.



Hải Như Nguyệt cũng không có trốn tránh, cũng không có bay lên cao tránh né những hòn đá này. Lúc thân thể của nàng đạt tới độ cao ba mươi mét, đột nhiên thân hình quay lại, hai cánh sau lưng khép lại, long trảo đưa ra trước ngực, trong miệng nói cái gì đó, một bạch sắc quang cầu xuất hiện trong hai móng vuốt. Cánh sau lưng vừa thu lại đã mở ra, mà quang cầu trong tay Hải Như Nguyệt bay ra ngoài, hóa thành vô số hào quang điểm thật nhỏ dung nhập vào trong cánh, sau một khắc, long trảo của nàng đã thu lại sát ngực, mà hai cánh phía sau lại chấn động.



Vào lúc này, vô số quang điểm thật nhỏ từ trong cánh bắn ra, không có tiếng kêu gào, nhưng những nơi hào quang đi qua, không trung vặn vẹo biến hành mơ hồ. Long dực màu trắng mang theo nhiều hào quang nhỏ, nhìn nó rất rực rỡ xinh đẹp.



Từ Đông hô nhỏ một tiếng.



- Kích thứ nhất, Long Dực Thôi Tinh.



Quang điểm màu trắng nhỏ bắn ra, hoàn toàn biến mất trong không khí, giống như không có chút tác dụng nào, nhưng Chu Thiên Lộc phía dưới đại biến. Những viên đá kim loại vốn đang đuổi theo Hải Như Nguyệt bị đình trệ hoàn toàn, hắn là người khống chế, nhưng lúc này, những viên đá kim loại trên không trung đã phát ra âm thanh nổ vang, liên tiếp nổ thành tro bụi. Một ít quang điểm màu trắng, từ trong những hòn đá này bay ra, chỉ trong nhay mắt bắn tới trước, trực tiếp bắn xuống Chu Thiên Lộc phía dưới.




Trong cái nhìn của Tề Nhạc, Hải Như Nguyệt lúc này như một thanh kiếm sắc bén, mà Chu Thiên Lộc phía dưới là khối kim loại cứng răn, nói khó nghe một chút là xác rùa đen, mặc dù kiếm sắc bén, nhưng không có chỗ ra tay.



- Long Vực, Như Nguyệt, một kích định thắng bại.



Từ Đông ngẩng đầu nhìn quay Hải Như Nguyệt, ánh mắt sau mặt nạ bảo hộ sáng lên..



- Long Vực là cái gì?



Tề Nhạc nghi hoặc hỏi.



Từ Đông thấp giọng nói:



- Long Vực là tuyệt chiêu mạnh nhất Như Nguyệt phải sử dụng nếu muốn sử dụng năng lực, cũng là một trong vài loại năng lực cường hãn nhất của cầm tinh Long long, ở trong Long Vực, thực lực của long gia tăng trên phạm vi lớn, mà ở long uy trong Long Vực áp xuống, thực lực của những sinh vật khác giảm mạnh. Chỗ kỳ dị chân chính trong đó chỉ có Như Nguyệt mới hoàn toàn tinh tường.



Thân thể Hải Như Nguyệt lúc này hoàn toàn hóa thành mây mù, nhưng không biết vì cái gì, liên hệ với khí tức của Kỳ Lân, Tề Nhạc kinh ngạc phát hiện, mình nhìn thấy áo giáp màu trắng óng ánh trên người của Hải Như Nguyệt.