Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 227 : Như Nguyệt dị thường (4)
Ngày đăng: 21:11 22/04/20
Đi đến phía đối diện Hải Như Nguyệt ngồi xuống, lúc này Chu thúc đã đi, tuy Hải Như Nguyệt vẫn mời hắn dùng cơm chung với nàng, nhưng Chu thúc lại kiên trì giữ thân phận của mình, nói cái gì cũng không chịu ngồi cùng chỗ với bọn họ.
- Như Nguyệt, vừa rồi, vừa rồi Cơ Đức hắn...
Hải Như Nguyệt đánh gãy lời của Tề Nhạc.
- Ăn cơm còn không chắn miệng của anh lại sao?
- Tốt, tốt, tôi không nói. Nhưng mà, cô không nên quan báo tư thù, đem chuyện này tính toán lên đầu của tôi đấy.
Tề Nhạc thử thăm dò.
Đột nhiên Hải Như Nguyệt cười lên.
- Tề Nhạc, tôi phát hiện anh thông minh hơn rồi đấy.
- Tôi... , Như Nguyệt, cô thiện lương như vậy, xinh đẹp như vậy, dáng người động lòng như thiên sứ, cô tuyệt đối không làm như vậy, tôi tin tưởng điểm này.
Hải Như Nguyệt bĩu môi, nhưng vui vẻ trên mặt càng đậm, nàng càng ngày càng phát hiện, thời điểm ở chung với côn đồ này, chính mình bắt đầu vui vẻ hơn.
Từ khi kết thúc hội giao lưu, Điền Thử, Mạc Địch cùng Quản Bình đều không ở lại biệt thự Long Vực, Yến Tiểu Ất có đôi khi ở chỗ này, có đôi khi trực tiếp về nhà, tình huống Từ Đông không khác biệt cho lắm, với người như Từ Đông mà nói, thời điểm hắn không cua gái mới quay về. Mà thời gian này, hiển nhiên bọn họ còn chưa rời khỏi giường rồi.
- Ăn xong chưa? Chúng ta phải đi, chín giờ sáng tôi có cuộc họp.
Hải Như Nguyệt đứng lên, nhìn thấy bộ dáng ăn như hổ đói của Tề Nhạc, nàng cố ý gọi nhiều người làm thức ăn một chút, nhưng vẫn bị Tề Nhạc quét sạch sẽ.
- Tốt, chúng ta đi thôi.
Nói xong, nàng nhanh chóng cầm một cái sơ mi trắng, một thắt lưng không biết nhãn hiệu gì và đôi giày đen ném cho Tề Nhạc.
- Tốt, tôi thay.
Tề Nhạc cầm quần áo đi vào chỗ thay đồ.
- Chờ một chút.
Đột nhiên Hải Như Nguyệt mở miệng gọi hắn lại.
- Lão bản, ngài có gì phân phó không?
Tề Nhạc có chút buồn cười nhìn vẻ mặt chăm chú của Hải Như Nguyệt, hắn càng ngày càng phát hiện, nữ nhân bá đạo lạnh như băng này hay là ôn hòa, cũng có tư sắc động lòng người.
- Không phải anh thích màu trắng sao? Cái này cho anh.
Ném hai túi nhựa vào trong ngực Tề Nhạc, Tề Nhạc cúi đầu xem xét, không ngờ là đôi vớ màu trắng và đồ lót màu trắng. Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Hải Như Nguyệt, nhưng hiện tại Hải Như Nguyệt đưa lưng về phía hắn, nhưng từ vành tai của Hải Như Nguyệt, ẩn ẩn có thể nhìn thấy nó đỏ lên.
Tốc độ mặc quần áo của Tề Nhạc đúng là rất nhanh, không lâu sau đã đổi bộ quần áo mới.
- Như Nguyệt, tôi thay xong rồi. Nhưng mà, cảm giác mặc tây phục có chút không được tự nhiên, một chút cũng không có tự do.
Hải Như Nguyệt chậm rãi quay người lại, lúc nhìn qua Tề Nhạc, ánh mắt ngưng tụ.
Tề Nhạc thân cao một mét chín, bờ vai rộng rãi, mặc âu phục lên người, khí tức nho nhã hiển hiện ra ngoài, cũng thể hiện dáng người cao lớn của hắn. Càng hấp dẫn người, chính là nụ cười không bị trói buộc trên miệng của hắn, đổi quần áo, hắn như biến thành người khác, nếu như nói trước kia hắn không anh tuấn cho lắm, như vậy, hiện tại tính chất của Tề Nhạc đã đền bù tất cả thiếu sót còn lại, so với những tiêu sinh tuấn tú, bộ dáng của hắn hiện giờ rất có lực sát thương.