Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 326 : Đế Hoàng Hắc Mạn Ba (4)
Ngày đăng: 21:14 22/04/20
Giải Trĩ nói:
- Không ngủ thì làm gì? Tôi sống hơn ba ngàn
năm, phần lớn thời gian đều dùng tu luyện mà vượt qua. Hiện tại thật vất vả không cần phải tu luyện nữa, đương nhiên phải nghỉ ngơi bù lại thời
gian ba ngàn năm rồi. Hơn nữa, trong quá trình tôi ngủ cũng không ngừng
suy nghĩ. Còn nữa, tiểu tử anh cũng quá lớn mật. Lần sau nếu anh cứ tiếp tục tu luyện như hôm qua, chỉ sợ tiềm lực của anh sẽ phát tiết ra như
tháo nước đấy. Đến lúc đó, sau này không có khả năng tiến quân lên tầng
thứ cao hơn, khi đó muốn khóc cũng không khóc được.
Tề Nhạc cười nói:
- Được rồi, anh ngủ đi, tôi sẽ cẩn thận mà.
Giải Trĩ lại tiến vào trạng thái ngủ say, Tề Nhạc nhìn mọi người, nói:
- Tôi thấy hiện tại mọi người cũng không nghĩ ra ý kiến gì khác. Dù sao chúng ta còn chưa biết cụ thể thánh nguyên là thứ gì, chỉ có đi tới Đại Lý trước rồi nói sau. Như Nguyệt, em nên mua vé máy bay cho mọi người,
lâm trận mới mài gươm, không sáng cũng phải sáng, thời gian không nhiều
lắm, chúng ta nên tu luyện nhiều hơn, cũng có thêm bảo đảm khi bảo vệ
tính mạng. Đối với chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta mà nói, tốc
độ tu luyện của chúng ta không phải đám người phương tây có thể so sánh. Cho nên, vì bảo vệ tốt mạng mình và đồng bạn, mọi người nên nhanh chóng tu luyện thôi.
Không có người nào phản bác lời của Tề Nhạc,
sau khi đánh xong một trận với Hắc Ám Quốc Hội, quan hệ các chiến sĩ
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần càng thêm hòa hợp hơn trước. Nhất là biểu hiện anh dũng của Tề Nhạc lúc ấy, càng được mọi người tán thành.
Dù sao, lúc lâm trận, Tề Nhạc luôn là người vọt lên đầu tiên, dùng toàn bộ năng lực của mình bảo vệ tính mạng của đồng bạn.
Tất cả mọi người trước sau trở về phòng tu luyện, chỉ có Tề Nhạc cùng Trát Cách Lỗ ở lại đại sảnh.
- Tề Nhạc, biểu hiện của anh rất tốt. Xem ra, lựa chọn của ông trời
không có sai lầm. Hiện tại tôi vẫn còn nhớ rõ lần đâu tiên chúng ta gặp
mặt nhau đấy. A Di Đà Phật, nói thật, khi đó tôi còn tức giận với anh
đấy.
Tề Nhạc có chút xấu hổ gãi đầu, nói:
chết, chúng ta chỉ đi phá hư chuyện tốt của người phương tây và người
nước Thái Dương mà thôi.
Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:
- Anh nghĩ như vậy tôi cũng yên tâm. Được rồi, anh nên về tu luyện đi.
Tôi phát hiện anh hiện giờ đều suy nghĩ cho mọi người, mỗi lần tu luyện
đều tận lực đem khí tức của mình lan tràn ra khắp biệt thự phụ trợ mọi
người tu luyện. Tề Nhạc, có lẽ chính anh không phát hiện, chính mình
đang chậm rãi phát triển đấy.
Vỗ vỗ vai Tề Nhạc, Trát Cách Lỗ mỉm cười đi lên lầu.
Tề Nhạc nhìn bóng lưng hắn rời đi, có chút bất đắc dĩ tự nhủ:
- Thằng này ah! Tuổi còn không lớn hơn mình và Minh Minh. Luôn làm ra vẻ. Không hổ là kế thừa phật lực và trí nhớ mười thế.
Sáng sớm ngày thứ hai, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cùng nhau đi vào
sân bay Kinh Thành, Nhạc Nguyên đã sớm chờ ở đó, hắn không mang theo
hành lý nào, chỉ mặc một thân trang phục đơn giản, nhìn hắn giống như
tới Vân Nam du lịch vậy.
- Tề tiên sinh, các vị tới rồi.
Ánh mắt của Nhạc Nguyên đảo qua mọi người, cuối cùng nhìn vào mặt của
Điền Thử cùng Trát Cách Lỗ đại sư. Yến Tiểu Ất hắn đã gặp được ở quán
bar đồng tính luyến ái một lần. Nhưng Điền Thử cùng Trát Cách Lỗ mới gặp lần đầu tiên. Ánh mắt của hắn đảo qua người của Điền Thử một chút rồi
dừng lại một chút, nhưng lúc hắn nhìn qua Trát Cách Lỗ đại sư, ánh mắt
đã cứng lại, ngay sau đó toát ra thần sắc phi thường kinh ngạc.
- Tề tiên sinh, vị này chính là?
Nhạc Nguyên nhìn qua Tề Nhạc hỏi thăm.