Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 34 : Phách Vương Long (1)

Ngày đăng: 21:05 22/04/20


Tề Nhạc lúc này, đã sớm ném những lời Minh Minh nói lúc sáng ra sau đầu, đôi mắt của hắn không ngừng dò xét các bộ phận nổi bật của cô gái trước mặt này, chủ yếu tới lui tuần tra các vị trí thần bí của con gái mà thôi. Nhưng hắn không có phát hiện, nữ tử áo trắng đã ngẩng đầu lên, một tay cầm tay Cơ Minh Minh, một bên đánh giá hắn, ánh mắt của nàng rất bình thản, có thể ngẫu nhiên hiện một tia sáng lạnh lùng, giống như hàn băng lạnh chết người, đáng tiếc Tề Nhạc hiện tại chỉ lo thưởng thức mỹ nữ, hoàn toàn không có chú ý tới có phải mỹ nữ đang nhìn mình hay không.



- Minh Minh, không phải chị nói với em rồi sao, gọi chị là Như Nguyệt sao? Chữ Long này tận lực không được nói ra.



Âm thanh lạnh như băng không mang theo chút tình cảm nào, nhưng ánh mắt mỹ nữ áo trắng nhìn qua Cơ Minh Minh rất nhu hòa, tuy nàng chỉ lớn hơn Cơ Minh Minh năm tuổi, nhưng hiện tại xem ra, hiện tại giống như một em bé đang giận dỗi.



Cơ Minh Minh le lưỡi, nói:



- Biết rõ, chị Như Nguyệt. Tại em đã quen miệng rồi, ai bảo chị là Long chứ!



Mỹ nữ áo trắng lạnh nhạt nói ra:



- Anh ta chính là Kỳ Lân sao? Đại sư đã gọi điện thoại cho chị rồi.



Cơ Minh Minh gật gật đầu, sau đó nàng nhìn thấy vẻ mặt Trư Bát Giới của Tề Nhạc hiện giờ, hận không thể đi lên tát hắn mấy bạt tay, thằng này đã quên toàn bộ những chuyện mình đã nói lúc trước rồi. Vội vàng buông tay mỹ nữ áo trắng ra, bước nhanh chạy tới bên cạnh Tề Nhạc, sau đó nháy mắt với hắn mấy cái, vừa nói:



- Đúng vậy a! Chị Như Nguyệt, anh ta đúng là Kỳ Lân.



Mỹ nữ áo trắng gật đầu, nói:



- Vậy là tốt, em dẫn anh ta vào đây.



Nói xong, nàng bình tĩnh liếc nhìn Tề Nhạc, trở vào trong biệt thự.



- Anh muốn chết à!




- Tiểu thư, cô tra hộ khẩu sao?



Trong ánh mắt Hải Như Nguyệt có hào quang sắc lạnh lóe lên, nói:



- Tôi không hy vọng được nghe hai chữ tiểu thư, thỉnh gọi thẳng tên của tôi, tôi tên Hải Như Nguyệt.



Tề Nhạc nghênh ngang ngồi rên ghế sa lon.



- Không gọi tiểu thư chẳng lẽ gọi tiên sinh? Mà tôi cũng không nói cô là dạng tiểu thư chẳng biết gì, kích động gì thế? Dù sao ta cũng là vương của cầm tinh a.



Tuy Hải Như Nguyệt là mỹ nữ, nhưng bộ dáng nàng lạnh như băng làm Tề Nhạc cảm thấy không thoải mái, lần đầu tiên nhìn thấy Cơ Minh Min, tuy thái độ của nàng với hắn không được tốt, nhưng cũng không có lạnh từ trong tâm ra ngoài như Hải Như Nguyệt này.



Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói:



- Nếu như anh có thể đánh thắng tôi, tôi sẽ thừa nhân anh là vương của cầm tinh, cũng mặc cho anh phân công, nhưng mà, trước đó, anh không có quyền lực ra lệnh cho tôi.



Cơ Minh Minh thấy hào khí khẩn trương, nói:



- Chị Như Nguyệt, kỳ thật Tề Nhạc là người tốt, anh ta vừa mới tiếp xúc với thế giới của chúng ta, còn cần thích ứng, chị nên nhân nhượng anh ta một chút.



Hải Như Nguyệt xụ mặt nói:



- Trong từ điển của chị không bao giờ có hai chữ nhân nhượng, chỉ có đúng là đúng, sai là sai. Minh Minh, không phải em nên về nhà sao? Chị nghĩ, em có lẽ nên đi, chị đã chuẩn bị xe rồi. Trở về giúp chị hỏi thăm bá phụ, bá mẫu. Về phần người này, chị đã có an bài, đợi đến lúc cuối tháng tám khai giảng, em và hắn sẽ gặp nhau tại trường.