Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 357 : Tuyệt thế hung thú (4)

Ngày đăng: 21:15 22/04/20


Vũ Mâu cùng tất cả Tinh Tọa thủ hộ giả cũng không có nhúc nhích, nhưng thân thể của bọn họ như ẩn như hiện sáng lên các loại màu sắc bất đồng, những cái rương lớn sau lưng đều đến trước người.



Âm thanh

to rõ vang lên, trên bầu trời bao la phương hướng Thương Sơn đột nhiên

phát sáng. Cùng hỏa hồng của Khế Dũ bên này bất đồng, quang mang chiếu

rọi xuống khiến cả tòa Thương Sơn phảng phất đều bị mạ vàng. Quang mang

màu vàng cũng không có loại hơi thở thần thánh, năng lượng cực kỳ bá đạo phô thiên cái địa truyền đến uy áp cường đại giằng co lấy cùng Khế Dũ

từ đằng xa.



Khế Dũ tựa hồ có chút phẫn nộ, nó lại một lần nữa di chuyển bộ pháp kiên cố về phía trước mỗi khi tiến thêm một bước thì

trên mặt đất đều lưu lại những dấu vết thật sâu.



Kim quang

bên trên Thương Sơn càng ngày càng sáng, theo tiếng hét rõ to. Một đoàn

kim quang cực lớn phóng lên trời. Trong quang mang chớp, Giáo Đình cùng

Hy Lạp ở phía dưới là một con chim ưng có hình dáng của Đại Điểu, chỉ có điều so với chim ưng thì hình thể của nó lớn hơn nhiều.



Đôi

cánh xòe ra chừng mười thước lóe lên kim quang mãnh liệt, đầu chim thần

tuấn ngẩng lên, cự trảo dưới thân hơi thu lại. Sau đó dùng tốc độ nhanh

chóng bay tới phương hướng của Sùng Thánh Tự. Đây đúng là hậu nhân của

Đại Bằng Minh vương – Kim Sí Đại Bằng Điêu.



Khế Dũ thấy Kim

Sí Đại Bằng Điêu động, lập tức bộ pháp cũng nhanh hơn. Hồng vân trên

đỉnh đầu rơi xuống đem thân thể của nó hoàn toàn bao phủ ở bên trong.

Dưới tác dụng của hồng vân, thân thể của Khế Dũ tựa hồ trở nên nhẹ nhàng rất nhiều, một cái nhảy lên đã đi tới trước Sùng Thánh Tự đối mặt với

Kim Sí Đại Bằng Điêu trên hư không.



Kim Sí Đại Bằng Điêu tựa

hồ không để ý nữa Khế Dũ, thân thể cực lớn mạnh mẽ dừng lại một chút.

Ngay sau đó, đôi cánh rộng lớn hơi khép lại trước người, một màn khủng

bố xuất hiện, hai đạo năng lượng màu vàng hình quạt rộng chừng năm thước bỗng nhiên đánh thẳng tới tầng cao nhất của Thiên Tầm tháp.


- Sao anh còn chưa rời đi, nếu anh không đi thì không còn kịp rồi, mang theo đồng bạn của anh nhanh chạy đi. Tuy rằng đồng bạn của anh tạm thời đem mấy người vây khốn rồi, nhưng mà, hai đầu hung thú này có năng

lượng rất mạnh mẽ. Chỉ cần để cho bọn chúng thích ứng với Phật quang một thời gian ngắn, chúng hoàn toàn có thể tiêu diệt tất cả mọi người.



- Chúng sở dĩ không có toàn lực tiến công, cũng không có năng lực công phá vây công của những người đồng bạn anh, chủ yếu là bởi vì em biến

hóa chưa hoàn thành, vì thế bọn chúng không vội lắm. Chúng đã ở trong

thâm sơn hồ thủy tu luyện nhiều năm, đoán chừng đối với chiến đấu còn

phải thích ứng một thời gian ngắn, đây cũng là cơ hội duy nhất của mọi

người.



Trong mắt Tề Nhạc lóe ra quang mang kiên định:



- Cái gì là cơ hội duy nhất chứ. Ra ngoài thôi. Đi theo anh!



Vừa nói, Tề Nhạc giơ tay đã bổn tướng dị hoá muốn kéo Văn Đình.



Văn Đình dùng sức lắc đầu, cả giận nói:



- Không, vận mệnh của em phải do chính em làm chủ, không cần anh quan

tâm. Anh cút đi, anh mau cút đi. Không phải mới vừa rồi anh đã đáp ứng

sẽ rời đi sao?



Tề Nhạc nở nụ cười:



- Anh có đáp

ứng sao? Không có a. Sao anh lại không nhớ rõ ah! Nha đầu ngốc, em cảm

thấy nói như vậy sẽ hữu dụng với anh sao?



Văn Đình cả giận quát:



- Cái gì nha đầu ngốc? Anh biết em năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả? Hừ, so về niên kỷ đừng nói là anh, ở chỗ này chỉ sợ cũng chỉ có hai đầu

hung thú mới hơn em một chút thôi. Anh là tên du côn, ăn nói lật lọng.