Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 424 : Giai nhân hai mặt (3)
Ngày đăng: 21:17 22/04/20
Trời đã dần dần tối đen rồi, Văn Đình và Tề Nhạc vẫn im im lặng lặng
tu luyện, trên người Văn Đình hiện lên Kỳ Lân Ẩn. Chính như Tề Nhạc nói, Kỳ Lân Ẩn không chút bài xích nàng, hoàn toàn che dấu năng lượng nàng
phát ra. Mà trên người Tề Nhạc cũng không thể phát ra khí tức, cho nên
cả gian phòng đều vô cùng yên tĩnh.
Tuyết Nữ một mực nằm ở
trên giường, cuộn mình ngủ say bỗng nhiên nhúc nhích, thân thể đang cuộn lại dần dần giãn ra, trên người tản mát ra một cỗ khí tức nhàn nhạt
lạnh như băng. Lông mi dài của nàng bỗng có chút nhúc nhích, ngay sau
đó, con mắt chậm rãi mở ra. Cho dù trong phòng tối đen nhưng đôi mắt như lam bảo thạch của nàng vẫn tản mát ra quang mang chói mắt sáng rực.
Nàng có chút mờ mịt nhìn chung quanh, bởi vì Văn Đình có Kỳ Lân Ẩn trên người, lại ở trong đêm tối nên Tuyết Nữ cũng không chú ý tới nàng. Ánh
mắt Tuyết Nữ trực tiếp nhìn lên người Tề Nhạc.
Lúc này, tuy
tướng mạo Tuyết Nữ không chút biến hóa, thân thể cũng bình thường như cũ nhưng ánh mắt của nàng đã thay đổi, vẻ ngây thơ chất phác trước khi ngủ đã biến mất, tròng mắt thâm thủy lạnh như băng tản ra hàn quang nhàn
nhạt. Nàng vô ý thức nhìn một chút vào lòng bàn tay mình, trong mắt toát ra một tia hào quang suy tư, ánh mắt nhìn về phía Tề Nhạc dần dần nổi
lên một tia sát khí.
- Chết đi.
Tuyết Nữ đột nhiên hét lớn một tiếng, tung một chưởng mãnh liệt về phía Tề Nhạc.
Nhưng tiếc là không có dòng nước lạnh như trong tưởng tượng xuất hiện,
bàn tay của nàng chỉ mang theo một tia gió mát nhàn nhạt.
Bất quá, tiếng hét lớn này của Tuyết Nữ lại khiến Tề Nhạc và Văn Đình giật mình.
Trước khi tu luyện, hai người sợ Tuyết Nữ xảy ra vấn đề nên cố ý lưu
lại một bộ phận cảm giác tinh thần ở ngoài thân, đột nhiên nghe được
thanh âm của Tuyết Nữ, hai người lập tức ngừng tu luyện. Bản thân Tề
Nhạc không có Vân Lực cho nên có thể dễ dàng ngừng lại, mở hai mắt ra.
Tuyết Nữ có chút ngốc trệ nhìn bàn tay mình, lại mở to mắt nhìn nhìn Tề Nhạc, nộ quát một tiếng, từ trên giường mãnh liệt nhảy xuống, nhào tới
Tề Nhạc.
- Tuyết Nữ, con làm gì vậy?
Tề Nhạc càng
hoảng sợ, vội vàng vươn tay ôm Tuyết Nữ đang nhào tới phía trước vào
trong ngực, e sợ tổn thương đến "con gái" của mình. Bất quá, Tuyết Nữ
lại không chút khách khí, trong lúc nhất thời điên cuồng công kích về
phía Tề Nhạc. So với cô bé ôn nhu đáng thương lúc trước thì nàng bây giờ là một người hoàn toàn khác, giống như một con mèo hoang điên cuồng.
cô hơi ổn lại một chút, bắt đầu gọi Tề Nhạc là cha. Sự thật chính là như vậy, cô cẩn thận suy nghĩ lại có lẽ sẽ nhớ a.
Nghe xong lời
Văn Đình nói, Tuyết Nữ chẳng những không có ý tứ suy nghĩ mà ánh mắt
càng trở nên lạnh đi, trong ánh mắt lạnh như băng đó còn mang theo hàn
khí mãnh liệt.
- Tôi nói thả tôi ra!
Chỉ mấy chữ đơn giản mà Tề Nhạc nổi da gà khắp người, mà nhiệt độ trong phòng tựa hồ cũng hạ thấp rất nhiều.
Tề Nhạc nhìn về phía Văn Đình, nói:
- Làm sao bây giờ? Nếu không thì chúng ta kêu bọn Thiên Hồn đến, khiến bọn hắn đưa Tuyết Nữ trở về.
Văn Đình do dự một chút, nói:
- Giờ cũng đã khuya rồi, cho dù muốn đưa cô ấy trở về thì cũng đợi sáng mai a.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Em không nhìn thấy bộ dáng như muốn ăn thịt chúng ta của nàng sao?
Ánh mắt lạnh như băng của Tuyết Nữ nhìn hai người, hàn khí trên người
tựa hồ càng ngày càng đậm hơn. Đột nhiên Tề Nhạc khẽ động trong nội tâm, nói:
- Anh có biện pháp rồi.
Văn Đình kinh ngạc, nói:
- Biện pháp gì?
Tề Nhạc nói:
- Dựa theo hết thảy những gì chúng ta nhìn thấy hôm nay thì sau khi
Tuyết Nữ nhìn thấy lửa thì sẽ bạo tẩu. Kỳ thật lúc bạo tẩu là lúc cô ấy
phi thường sợ hãi trong nội tâm, cũng sẽ biến thành Tuyết Nữ gọi anh là
cha kia. Hiện giờ cô ấy tràn đầy địch ý với chúng ta, không bằng chúng
ta khiến cô ấy lại bạo tẩu một hồi, có lẽ còn có thể tìm được chút ít
căn nguyên gây ra tình huống này. Dù sao thì năng lượng của cô ấy cũng
đã bị chúng ta phong bế, chắc có lẽ không xảy ra vấn đề gì.