Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 426 : Lục Lân Liệt Thụ Tích (1)

Ngày đăng: 21:17 22/04/20


Tuyết Nữ có chút tò mò, hỏi:



- Cha, mẹ, hai người muốn đi tìm cái gì à?



Tề Nhạc mỉm cười, nói:



- Cha và mẹ muốn tìm một ít dã thú nguy hiểm, con có sợ không?



Tuyết Nữ ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình lên, nói:



- Không sợ, có cha ở đây, Tuyết Nữ không sợ cái gì cả.



Ở chung năm ngày khiến cảm giác thân thiết của nàng với Tề Nhạc càng

lớn hơn. Tề Nhạc và Văn Đình cũng dần dần thích ứng với cảm giác có đứa

con gái. Người một nhà ngồi trên xe, không khí rất là ấm áp. Bất quá,

Văn Đình và Tuyết Nữ ngồi ở phía sau cho nên ý nghĩ đen tối của Tề Nhạc

cũng chỉ có thể thu lại rồi.



Chiếc Audi Q7 như một con dã thú chạy vững vàng, bởi vì bản thân suối nước nóng long mạch ở kinh thành,

bọn hắn đã ra khỏi kinh thành một quãng lớn. Bởi vì Tuyết Nữ sợ nóng nên Tề Nhạc cũng không mở cửa thông gió trong xe, Văn Đình tự nhiên không

sợ lạnh, nhưng sau khi lái xe hai giờ thì tay chân mất đi năng lượng của Tề Nhạc đã có chút chết lặng.



- Phong cảnh phía trước tựa hồ không tệ, chúng ta xuống nghỉ ngơi một chút, hoạt động một chút a.



Tề Nhạc đề nghị nói.



Lúc này bọn họ đã tiến vào một vùng núi lớn giữa tỉnh giao giới tỉnh Hà Bắc, đường núi uốn lượn khúc chiết. Vì đang là mùa đông nên nhìn bên

ngoài dãy núi vô cùng trụi lủi.



Từ lúc lên xe đến giờ, Tuyết

Nữ hiếu kỳ nhìn đông nhìn tây, hiển nhiên nàng cảm thấy rất hứng thú với chiếc xe việt dã cỡ lớn này. Lúc này nghe Tề Nhạc nói muốn xuống xe

hoạt động một chút, liền hô lên:



- Tốt.



Tề Nhạc

ngừng xe lại bên một con đường rộng lớn, mở cửa ra ra ngoài, tuy rằng

bên ngoài lạnh hơn trong xe một chút nhưng ít ra có thể hoạt động tay

chân thoáng một chút. Tuy đường núi dốc nhưng nơi này thuộc về phạm vi

quốc lộ, cho nên tình trạng con đường coi như không tệ. Tề Nhạc vừa hoạt động thân thể mình vừa nhìn xem chung quanh, trong nội tâm tính toán


- Tốt, con dẫn đường.



Vừa nói, song chưởng của nàng nhẹ nhàng nhấn lên vai Tề Nhạc một cái,

cả người nhẹ nhàng đi, gió vì nàng mà sinh ra. Bên trong lam sắc quang

mang nhàn nhạt bao quanh, Tuyết Nữ bay lên mà không tốn chút sức nào.



Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Văn Đình, nói:



- Anh muốn nhờ em.



Văn Đình mỉm cười, cô không có năng lực phi hành, nhẹ nhàng đến bên

người Tề Nhạc, cúi người xuống. Tề Nhạc cười hắc hắc, cũng không khách

khí, trực tiếp nằm trên lưng Văn Đình.



Mùi thơm nhàn nhạt truyền vào trong mũi, Tề Nhạc không khỏi hít sâu một cái, thấp giọng nói:



- Đình Đình lão bà tốt, em xem, có đứa con gái, cảm giác thật tốt a! Sau này chúng ta sinh thêm một đứa được không?



- Anh vô sỉ, ai là lão bà của anh!



Văn Đình yêu kiều hừ một tiếng, thả người lên, hai chân chỉa xuống đất, nhảy ra ngoài như một mũi tên, dù sao thì nàng cũng có được tu vi mấy

ngàn năm. Tuy bị Cự Thú Hoạt Xá Lợi hạn chế, năng lực không còn mạnh

nhưng với tư cách là hậu duệ Thượng Cổ hung thú và Thượng Cổ thần thú,

con đường này vẫn không làm khó được nàng.



Hỏa ảnh nhàn nhạt

xuất hiện quanh thân thể Văn Đình, khí lưu bài xích hỏa năng lượng. Lưng nàng cõng Tề Nhạc, hình thành một đạo quang ảnh màu đỏ, từ trên đường

núi thả người xuống, đuổi theo Tuyết Nữ trên không trung đến mục tiêu.



Tuyết Nữ bay rất nhẹ nhàng trên không trung, thỉnh thoảng làm ra nguyên một đám động tác uyển chuyển, hiển nhiên rất vui vẻ. Chỉ có ngẫu nhiên

liếc mắt nhìn Văn Đình phát ra năng lượng lửa phía dưới thì nụ cười trên mặt mới có chút biến hóa.



Hơn 10km, đối với Tuyết Nữ bay hay đối với Văn Đình mà nói thì đều không tính là gì. Một lát sau, bọn họ đã tới mục tiêu.



Tề Nhạc hướng Tuyết Nữ trên không trung vẫy vẫy tay, Tuyết Nữ nhẹ nhàng hạ xuống, trực tiếp nhào vào trong ngực Tề Nhạc. Tề Nhạc hướng Văn Đình hỏi:



- Như thế nào? Bây giờ em cảm thấy ra sao?