Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 458 : Dân tộc Thổ trên núi cao (2)

Ngày đăng: 21:18 22/04/20


- Ah, đúng rồi, Đại ca ca, vừa rồi tôi quên nói cho các vị biết. Tôi tên là Đồ Tang, các vị cứ trực tiếp gọi tên của tôi. Hương vị loại trái cây này thật ngon, trên núi chúng tôi không có. Đại ca ca. Các vị mang nó từ đâu tới vậy?



Tề Nhạc chỉa chỉa sau lưng, nói:



- Chính là phiến rừng rậm sau lưng đấy.



Thiếu niên giật mình nhìn hắn, nói:



- Các vị từ trong Tử Vong sâm lâm đi ra? Chẳng lẽ, chẳng lẽ các vị không có đối mặt với Ma Vương sao?



- Ma Vương? Cái gì Ma Vương?



Tề Nhạc tò mò hỏi.



Thiếu niên nói:



- Trong truyền thuyết, trong phiến rừng rậm này có một con Ma Vương phi thường hung ác, bất luận là nhân loại hay động vật, chỉ cần vừa tiến vào phiến rừng rậm kia sẽ bị nó ăn tươi. Tộc trưởng của chúng tôi đưa ra nghiêm lệnh không được tiến vào khu rừng đó. Không nghĩ tới các vị còn có thể từ trong đi ra.



Tề Nhạc biết rõ hắn nói Hỗn Độn Vương:



- Chúng tôi không có gặp được! Khá tốt, vẫn còn may! Nghe anh nói như vậy, tôi đã có chút sợ hãi rồi đấy.



Dù sao, hắn không thể cho thanh niên tên Đồ Tang này biết quá nhiều, nói dối thiện ý là tốt nhất.



Đồ Tang không chút nghi ngờ, cười nói:



- Các vị nhất định đã được thần may mắn chiếu cố. Chúng ta đi nhanh thôi, các vị nhìn kìa. Sắc trời đã muộn rồi, đến tối, trên núi này không an toàn.



Tề Nhạc hỏi:



- Đây không phải lãnh địa của các vị sao? Tại sao không an toàn?




- Các vị chờ chút, tôi đi gọi cha và mẹ, sau đó lại mang cac vị đi vào, người nhà của tôi đều ở trong huyệt động này.



Vừa nói, hắn trùn thân xuống, đã chui vào.



Huyệt động của những người Thổ này cao khoảng một mét năm, độ rộng chừng hai ba mét không đều nhau.



Trong chốc lát, Đồ Tang đã đi ra ngoài, cùng đi ra với hắn, còn có một nam nhân trung niên mang theo không ít hài tử đi ra. Đồ Tang nói:



- Tề Nhạc đại ca, đây là cha của tôi.



Trung niên nam nhân có chút quái dị nhìn Tề Nhạc, nói:



- Các vị là bằng hữu người Khựa sao?



Tề Nhạc gật đầu nói:



- Vâng, đại thúc thúc, chúng tôi ra ngoài thám hiểm lại lạc đường, là Đồ Tang hảo tâm mang chúng tôi tới đây, quấy rầy ngài rồi.



Ánh mắt của trung niên này nhìn qua người Văn Đình cùng Tuyết Nữ, lập tức, ánh mắt của hắn lập tức ngây ngốc. Dù sao, hắn không phải hài tử như Đồ Tang, nam nhân trưởng thành nhìn thấy Văn Đình cùng Tuyết Nữ mà không bị chấn nhiếp, Tề Nhạc mới cảm thấy kỳ quái.



- Ah, vậy được rồi, mời vào.



Trung niên nhân nói xong, quay người đi vào bên trong.



Tề Nhạc gật đầu với Văn Đình cùng Tuyết Nữ, ba người cúi người, đi theo cha con Đồ Tang vào trong, những hài tử còn nhỏ tuổi kia phi thường hiếu kỳ với ba người, bất chợt kéo quần áo của ba người một cái, đôi mắt to tròn tinh khiết, nhìn bọn chúng phi thường đáng yêu.



Trong huyệt động có một ít hương vị không dễ ngửi, mùi tanh xông vào mũi, nhưng miễn cưỡng chịu được. Trong huyệt động này chỉ cao chừng một mét năm, đi vào trong chừng mười mét mới khoáng đạt, độ cao cũng miễn cưỡng cho Tề Nhạc đứng thẳng.



Bọn họ đi vào tận cùng của hang động, đây là một thạch thất rộng, chí ít rộng chừng trăm mét vuông, trong thạch thất, tổng cộng có mười mấy người, có già có trẻ.