Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 464 : Đồng bọn cự thú (1)

Ngày đăng: 21:18 22/04/20


Nhưng mà, động tác của con Hắc Hổ từ nhanh biến thành chậm, ngay cả năng lượng ủng hộ Bá Ca cũng ít đi, tốc độ vô cùng nhanh nhẹn chậm đi vài phần, ngay cả năng lượng trong mũi trường thương cũng suy yếu, năng lượng màu đen bắn vào mười tám đôi mắt của Thâm Hải Minh Xà cũng không cần Thâm Hải Minh Xà hóa giải cũng biến mất.



Bá Ca hoảng sợ không biết tại sao xuất hiện tình huống như vậy, thương ảnh của hắn vẫn tồn tại như trước, đúng vào lúc này, hắn nhìn thấy một tay, bàn tay đoạt thiên địa tạo hóa, hào quang lóe lên, bàn tay lớn này chuẩn xác bắt trúng vào trường thương, một tay cầm chặt thương, tất cả năng lượng công kích biến mất trong nháy mắt, con Hắc Hổ cũng hạ xuống trước mặt Thâm Hải Minh Xà, mà Bá Ca thì giơ cao trường thương, có chút không dám tin tưởng nhìn qua Tề Nhạc.



Hào quang màu bạc trong mắt Tề Nhạc đã biến mất, đột nhiên hắn hét lớn một tiếng, tay phải cầm chặt mũi thương bỗng nhiên phát lực, thương dài sáu mét, hơn nữa còn mang theo thân thể cường tráng của Bá Ca, dưới phát lực nhẹ nhàng của Tề Nhạc, đã bay lên giữa không trung.



- Hạ thủ lưu tình.



Đồ Tiết ở dưới hét lớn lên.



Ánh mắt Tề Nhạc rất bình tĩnh, hắn không nói gì thêm, tay phải đưa tới, liền làm Bá Ca đang cầm thương rơi xuống. Bá Ca trên không trung lộn nhào hai cái, lúc hắn rơi xuống đất liền lui ra sau mười bước, thương trong tay không còn, nếu như không phải cuối cùng được hàng rào ngăn cản, chỉ sợ hắn đã ngã xuống đất.



Bá Ca nhìn qua con Hắc Hổ kia, lúc này đã phủ phục trước mặt của Thâm Hải Minh Xà, thân thể cực lớn lạnh run, hai cái trảo trước ôm đầu, nhìn qua rất buồn cười.



Tề Nhạc từ trên đầu của Thâm Hải Minh Xà nhẹ nhàng đáp xuống, xuất hiện trước mặt của con Hắc Hổ, hào quang trước ngực lóe lên, thân thể khổng lồ của Thâm Hải Minh Xà đã lặng yên biến mất, hào quang trong mắt Tề Nhạc lưu chuyển, nhìn qua con Hắc Hổ trước mặt, xuất hiện nụ cười vui vẻ, kỳ thật, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới có hiệu quả như vậy.



Trước kia cái đầu của Thâm Hải Minh Xà tức giận gầm lên không phải do mình khiêu khích, mà là một loại năng lực của Kỳ Lân, trước kia Tề Nhạc rất ít sử dụng, bởi vì trong chiến đấu hắn đại đa số dùng vân lực của mình hóa giải công kích của đối phương. Hiện tại vân lực còn chưa khôi phục, cho nên hắn đã thúc dục loại năng lực không cần bao nhiêu vân lực này. Chiêu này có tên là Kỳ Lân Nộ. Dựa vào khí tức bản thân Kỳ Lân, có tác dụng chấn nhiếp đối phương.



Nơi này là thời đại viễn cổ cự thú, địa vị của Kỳ Lân hoàn toàn không giống thời đại của Tề Nhạc, thời kỳ viễn cổ cự thú, tuy Kỳ Lân hiện tại không phải chúa tể thế giới, nhưng Kỳ Lân với tư cách vương của thần thú, đối với bất cứ cự thú nào cũng có lực chấn nhiếp cực lớn. Con cọp của Bá Ca cũng không ngoại lệ, cũng có được tu vi hai ngàn năm, tiếp cận ba ngàn năm.



Văn Đình phán đoán rất chính xác, con cọp này là cự thú trung lập, cũng không thuộc về hung thú hoặc là thần thú, nhưng mà, đột nhiên xuất hiện khí tức của Kỳ Lân, còn không làm những con cự thú có được tu vi ba ngàn năm sợ hãi sao? Bởi vậy mới xuất hiện một màn kia.



Tề Nhạc đi qua bên người con cọp, đi nhanh tới trước mặt Bá Ca, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.



Tề Nhạc mỉm cười nói:




Trải qua trận chiến ngắn ngủi với Bá Ca, Đồ Tiết thân mật với Tề Nhạc hơn rất nhiều.



- Tề huynh đệ, trước tiên không nói chuyện anh tìm di tích của chúng thần, không biết anh còn có mục tiêu nào khác nữa không?



Tề Nhạc ngẫm lại, nói:



- Mục tiêu nói không tốt. Chỉ có thể nhờ vận may thôi.



Những dân tộc Thổ này không có khả năng biết được thập đại thần khí. Đương nhiên Tề Nhạc không có nói ra.



- Nhưng mà, Đồ Tiết đại thúc. Ngài có biết những con cự thú kia phân chia thành các trận doanh hay không?



Đồ Tiết nói:



- Tề huynh đệ, anh không cần gọi tôi là đại thúc, tôi già như vậy sao? Anh kêu tôi là đại ca là được rồi, chúng ta nên xưng hô như vậy.



Đồ Tang ở bên cạnh có chút bất mãn nói:



- Cha, nếu Tề đại ca gọi cha là đại ca, chẳng phải con phải gọi Tề đại ca là thúc thúc sao?



Tề Nhạc mỉm cười, sờ đầu Đồ Tang một cái, nói:



- Không cần, chúng ta nên xã giao ngang hàng đi, không cần có nhiều chú ý như vậy.