Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 489 : Thiên Hoàng Đường Lang (3)

Ngày đăng: 21:19 22/04/20


- Tổng bộ Thổ Tộc chúng ta cũng như vậy. Thẳng thắn nói cho anh

biết, đại tế tự của chúng tôi, chính là chiến sĩ mạnh nhất của Thổ Tộc,

cự thú đồng bọn của hắn, chính là thủ hộ giả của toàn bộ Thổ Tộc đấy.

Chính do có nó tồn tại, Thổ Tộc mới có thể được che chở ở trung ương

Viêm Hoàng đại địa, không bị cự thú khác gây hại.



- Ah? Tôi có thể biết thần thú thủ hộ Cao Sơn Thổ Tộc các người và thần thú thủ hộ Thổ Tộc là gì không?



Văn Đình hiếu kỳ hỏi.



Hi Thụy ngẫm lại, nói:



- Thần thú thủ hộ Cao Sơn Thổ Tộc chúng ta, chính là con Bạch Giao cực

lớn trên núi, chúng ta cũng không biết nó sinh hoạt ở nơi nào, chỉ biết

nó chính là cự thú mạnh nhất trên núi, chỉ cần những cự thú chung quanh

cảm nhận khí tức của nó, không dám dễ dàng tiến vào phạm vi sơn mạch.

Khiến sinh hoạt của chúng ta tốt hơn.



Nghe Hi Thụy nói đến

đây, Tề Nhạc, Văn Đình cùng Tuyết Nữ ba người hai mắt nhìn nhau, hắn

nói, rõ ràng chính là Bạch nương tử ah! Thế nhưng mà, hiện tại Bạch

nương tử đã trở thành sai khiến của Tề Nhạc, bị mang đi rồi, nếu để cho

Hi Thụy biết rõ thủ hộ thần thú bị Tề Nhạc bắt đi, không biết hắn nghĩ

như thế nào. Nhưng mà, chuyện bây giờ đã định rồi, cho dù Tề Nhạc cố

tình trợ giúp Hi Thụy cũng không có biện pháp. Ai bảo Thâm Hải Minh Xà

có tình sâu như biển với Bạch nương tử chứ?



Vội ho một tiếng, Tề Nhạc nói:



- Vậy thần thú thủ hộ Thổ Tộc các người là cái gì? Thực lực có cường đại không?



Trong mắt Hi Thụy xuất hiện hào quang tôn sùng, nói:



- Thực xin lỗi, Tề huynh đệ, tuy chuyện này tôi biết rõ, nhưng không


Hi Thụy gật gật đầu, nói:



- Tốc độ của chúng ta không chậm, muốn tăng tốc độ lên chỉ sợ rất khó.



Tề Nhạc nói:



- Tôi có biện pháp. Hi Thụy tộc trưởng, có phải ngài cũng có cự thú của mình sao? Chúng ta nên tiến lên cự thú của mình, tốc độ di chuyển sẽ

gia tăng lên trên phạm vi lớn.



Đương nhiên hắn biết Tuyết Nữ

có khả năng phi hành, nhưng Văn Đình lại không có năng lực phi hành,

huống chi Hi Thụy dẫn đường. Cho nên, chỉ có thể lựa chọn đi trên mặt

đất.



Hi Thụy gật gật đầu, nói:



- Vậy được rồi.



Cẩn thận lấy một cái còi ra, lúc nhìn kỹ, dường như dùng xương động vật làm thành, dài ước chừng bốn thốn, màu sáng. Hắn đưa cái còi màu trắng

lên miệng, nhẹ nhàng thổi một cái. Một âm thanh thật nhỏ truyền ra. Còi

huýt cũng không được quá lớn.



Nhưng Tề Nhạc lại nghe được, một cổ sóng âm đang khuếch tán ra bốn phương tám hướng.



Trách không được không có gặp qua cự thú của Hi Thụy, thì ra có cách

triệu hoán từ xa này. Trong chốc lát công phu, một thân ảnh màu vỏ quýt

hiện ra ở xa xa, tốc độ thân ảnh này cực nhanh, chỉ trong chốc lát, đã

xuất hiện trước mặt mọi người. Lúc này Tề Nhạc không nhận ra là cự thú

gì. Hình thể của nó không lớn. Chỉ có chiều cao ba mét, dài chừng mét

năm. Chi sau cường tráng chạm đất, chi trước thu hồi ở trước ngực, nó

cũng không có trảo, bộ dáng hơi cúi xuống.