Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 491 : Hung thú đại trận (1)
Ngày đăng: 21:19 22/04/20
Ánh mắt đỏ sậm vương của hung thú nhìn qua, hướng Hỗn Độn Vương nói:
- Là thật sao?
Hỗn Độn Vương nhìn qua người gọi là Long Vương một cái, thoáng do dự một chút vẫn gật đầu.
Vương của hung thú hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Thâm Hải Minh Long Vương, anh nên giải thích một chút. Tôi hy vọng anh có thể thuyết phục tôi.
Trong nội tâm Thâm Hải Minh Long Vương khẩn trương, đi lên phía trước
một bước, đi tới trước mặt vương của hung thú và khom người:
- Vương vĩ đại, đây tuyệt đối là không có khả năng. Tộc của tôi có được
Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà, đều nằm trong tầm khống chế của tôi, do đệ đệ
của tôi đốc thúc bọn chúng tu luyện, tranh thủ sớm ngày tiến vào cảnh
giới Minh Long. Làm sao có thể trở thành sai khiến của Kỳ Lân đây? Trước khi ngài triệu hoán tôi còn có đi nhìn qua, bọn họ đang tu luyện cả!
Trung tâm của tôi với ngài tới bây giờ chưa từng cải biến a.
Vương của hung thú không có mở miệng, người bên kia khinh thường nói:
- Loài rắn các người thật giảo hoạt, ai biết có phải là anh cố ý hay
không? Nhưng mà, ngài cũng biết lựa chọn a, lại chọn làm sai khiến của
Tứ Tường Vân Mặc Kỳ Lân. Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới a.
Dáng của người này còn cao hơn vương của hung thú một chút. Mũi ưng, cái miệng rộng.
Trong mắt tràn ngập khí tức âm độc, trên người bao trùm một tầng kim
sắc quang mang, hào quang này vô cùng mãnh liệt, nhìn không ra là lân
phiến hay lông vũ. Nhưng có thể khẳng định hơn là, cường độ năng lượng
của hắn rất cường hãn, tuy bộ dáng bề ngoài hơn ba mươi tuổi, nhưng ánh
mắt của hắn có hào quang già nua.
Thâm Hải Minh Long Vương giận dữ nói:
Lân Tí, chính là phiền toái lớn.
Đại Bằng Minh Vương khinh thường nói:
- Hỗn Độn Vương, ta thấy anh là bị Kỳ Lân dọa phá lá gan. Chúng ta tụ
tập tại đây ba mươi tên hung thú có tu vi vạn năm, còn có đại vương vĩ
đại tọa trấn, chẳng lẽ còn sợ một con Kỳ Lân sao? Cho dù có bẩy rập thì
như thế nào. Chúng ta tụ tập thực lực, cho dù gặp được chủ lực của thần
thú cũng không cần sợ. Những thần thú này là phế vật, chẳng lẽ còn có
thể chống lại chúng ta sao? Nếu không phải còn mấy Kỳ Lân còn sót lại,
sợ rằng chúng ta đã hủy diệt toàn bộ thần thú rồi.
Hỗn Độn
Vương nhìn qua Đại Bằng Minh Vương. Trong hung thú, địa vị của hắn không bằng Đại Bằng Minh Vương, hơn nữa, sự giảo hoạt của hắn đắc tội rất
nhiều người, cười làm lành nói:
- Tôi chỉ nói ý kiến của mình thôi, cuối cùng phải quyết định như thế, tự nhiên chỉ có vương vĩ đại
mới có thể quyết định. Đương nhiên. Tôi tin tưởng thực lực của vương,
tuyệt đối làm cách nào ngăn cản thần thú.
Hung thú chi Vương giơ tay lên. Ngăn cản Hỗn Độn Vương cùng Đại Bằng Minh Vương tranh luận xuống dưới, thản nhiên nói:
- Chuyện này trong nội tâm của ta có lo nghĩ. Cho dù muốn động thủ,
chúng ta cũng cần chọn thời gian tốt nhất, tận lực đem tổn thất giảm bớt đến thấp nhất. Các người ai nguyện ý làm chủ lực ngăn cản Kỳ Lân kia?
Lời này vừa nói ra, Hỗn Độn Vương cùng Đại Bằng Minh Vương hai mặt nhìn nhau, tuy không có lên tiếng. Chủ lực đối phó Kỳ Lân là gì bọn họ rất
rõ ràng. Cái gọi là chủ lực, chính là nghênh đón toàn bộ thế công của Kỳ Lân. Các hung thú ở phía sau phối hợp.
Nếu không, chỉ là
hung thú khác, rất khó vây khốn Kỳ Lân, chỉ có những hung thú hình người như bọn họ mới có khả năng ngăn cản Kỳ Lân a. Nhưng mà, như vậy, tương
đương đem với mặt của mình bại lộ ra trước mặt của Kỳ Lân, một khi Kỳ
Lân thi triển chung cực Kỳ Lân Tí, căn bản không có khả năng né tránh.