Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 493 : Hung thú đại trận (3)
Ngày đăng: 21:19 22/04/20
Vương của hung thú nói:
- Nếu như ta không đành tính toán như vậy, sao có chuyện tự mình tới đây? Tốt, các ngươi lui xuống đi, ta muốn suy nghĩ cẩn thận lại. Có lẽ thần thú cũng hiểu muốn đạt được thần khí quá khó khăn. Bọn chúng có thể cho vương của mình đi ra ngoài tìm
kiếm. Ở trong đó tất có nguyên nhân mà chúng ta không biết, thời điểm hạ phong, cũng nên mạo hiểm thay đổi kết cục a, mà chúng ta ở ví trí
thượng phong, làm gì chắc đó, không nên cho chúng có cơ hội lợi dụng.
Bất luận tình huống cụ thể như thế nào, ngày mai ta sẽ đưa ra quyết
định. Chính là lúc chúng ta động thủ.
...
Sáng
sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng. Tề Nhạc đã từ trong ác mộng giật mình tỉnh lại, trong giấc mộng, dường như hắn nhìn thấy hải dương màu đỏ, trong
biển máu kia, có đủ các loại xương cốt. Mà biển máu kia giống như biết
thôn phệ người vậy.
- Tất cả đứng lên.
Tề Nhạc
trầm giọng quát. Âm thanh của hắn có tác dụng của tinh thần lực, truyền
vào trong tai của mỗi người, đem người Tộc Thổ Cao Sơn cùng với Văn Đình cùng Tuyết Nữ kêu dậy.
Bá Ca có chút bất mãn nói:
- Tề Nhạc huynh đệ. Chúng ta qua đêm mới ngủ, bây giờ trời còn chưa sáng, sao anh bảo chúng ta tỉnh chứ?
Tề Nhạc trầm ngâm nói:
- Trong nội tâm của tôi có dự cảm không rõ, bất luận như thế nào, chúng ta nên chạy đi thì hơn. Tranh thủ sớm đi tới tổng bộ Tộc Thổ các người. Như vậy tôi mới yên tâm hơn.
Vừa nói, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, mơ hồ trong đó, trong tinh thần lực mẫn cảm của hắn, luôn
cảm thấy có một đôi mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Bá Ca còn muốn nói gì, Hi Thụy nói:
- Nghe Tề Nhạc huynh đệ đi, tôi tin tưởng phán đoán của anh ta, đi, chúng ta lập tức lên đường.
Quay người lại, đồng tử Tề Nhạc co rút thành một điểm. Hắn thấy cái gì?
Đầu tiên, Tề Nhạc nhìn thấy một thân ảnh. Dùng thị lực của hắn, rõ ràng phân biệt rõ ràng, bóng người này chính là Hỗn Độn Vương lúc trước bị
dọa lùi. Sau lưng Hỗn Độn Vương, mười thân ảnh to lớn đang bao vây lấy
mình. Làm cho Tề Nhạc cảm giác sợ hãi là, những thân ảnh này tuy cực kỳ
khổng lồ, nhưng cũng không có một tiếng động nào.
Ngay sau
đó, Tề Nhạc nhìn thấy trên không trung có một bóng mờ. Khi đó có bảy con hung thú phi hành. Mà phía trước bọn chúng, còn có một người, lẳng lặng phiêu phù ở phía trước nhất, đứng trên lưng của Kim Sí Đại Bằng Điêu,
chỉ trong nháy mắt, bọn người này đi tới đỉnh đầu của Tề Nhạc. Mà cũng
đúng vào lúc này, Tề Nhạc lại cảm thấy khí tức khổng lồ, lần nữa đây.
Hắn nhìn thấy rõ ràng, phương hướng bọn người mình tiến lên, tổng cộng
hơn mười con hung thú chặn đường, ngẩng đầu lên. Lúc này đây, những con
hung thú này không che dấu âm thanh của mình nữa, mỗi kia tiến lên một
bước. Mặt đất run lên kịch liệt, bọn chúng nhìn lên, nhìn vào người thân ảnh cao lớn cân xứng đang bao phủ trong màn khói đen, không cách nào
nhìn rõ thân ảnh chính thức là gì.
Thâm Hải Minh Xà trợn mắt há hốc mồm nói:
- Chuyện này cũng quá khoa trương a. Tề Nhạc, anh nói cho tôi biết, bọn chúng đi tới đây tìm anh có phải không?
Tề Nhạc đắng chát cười cười, nói:
- Anh chỉ lừa người dối mình thôi, tôi nói không anh tin sao?
Chín cái đầu của Thâm Hải Minh Xà đều thu lại cùng một chỗ, thì thào tự nhủ:
- Trời ạ! Hỗn Độn Vương, Kim Sí Đại Bằng Điêu. Còn nữa. Ah! Đó là Tam
Nhãn Ma Viên, Tỳ Ngưu. Đều là hung vật trên đời, tôi không nhìn lầm a.
Người nọ chính là Thâm Hải Minh Xà nhất tộc. Hắn còn biến ảo thành hình
người, như vậy, nhất định chính là Thâm Hải Minh Long, ah, không, Thâm
Hải Minh Long biến ảo thành hình người, vậy hẳn là người mạnh nhất trong Thâm Hải Minh Xà nhất tộc. Tề Nhạc, rốt cuộc anh làm gì? Chẳng lẽ ôm
lão bà của đám người này sao? Tại sao lại tới đây cả vậy?