Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 518 : Kỳ Lân Huyễn chiến Hiên Viên kiếm (1)
Ngày đăng: 21:20 22/04/20
Y Nhược mỉm cười, nói:
- Có lẽ anh cũng nhìn ra, đây là Kỳ
Lân chí bảo giống như Kỳ Lân Châu của anh. Cũng là một trong những bảo
vật trân quý nhất trong tộc. Thời điểm đối kháng với Hoàng Đế, anh không có vũ khí sao được. Bảo vật này có tên là Kỳ Lân Huyễn, chính là vũ khí mạnh nhất trong Kỳ Lân tộc.
- Kỳ Lân Huyễn?
Đây
là một trong Kỳ Lân bát trân nha, có lẽ Kỳ Lân bát trân chưa xuất hiện
toàn bộ, cho nên Y Nhược mới nói Kỳ Lân trân bảo mà thôi. Kỳ Lân Huyễn,
nó có tác dụng gì? Tề Nhạc vừa nghĩ, nhận lấy tấm kim loại hình chiếc lá kia.
Vừa cầm trong tay, Kỳ Lân Huyễn lập tức có hào quang
lóe lên, một hào quang hư ảo bao trùm tay phải Tề Nhạc, Tề Nhạc cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, Kỳ Lân Huyễn đã biến mất, mà trong lòng bàn tay
của hắn còn lưu hình dáng chiếc lá.
Y Nhược nói:
- Có lẽ anh còn không biết cách dùng Kỳ Lân Huyễn, trong Kỳ Lân trân bảo, nó là vũ khí công kích mạnh nhất, còn nhớ rõ Hiên Viên kiếm lần trước
dọa lùi vương của hung thú không? Kỳ thật chính là do nó biến thành đấy. Kỳ Lân Huyễn đã dung hợp với tay anh, sau này nó chính là vũ khí của
anh, chỉ cần anh vừa nghĩ tới, nó có thể biến thành bất kỳ loại vũ khí
có hình dáng nào.
- Bản thân Kỳ Lân Huyễn có thể xem như hình thái năng lượng, sở dĩ anh nhìn thấy chiếc lá kim loại chỉ là môi giới
mà thôi. Muốn chính thức phát huy uy lực của Kỳ Lân Huyễn, anh cần dựa
vào nhiều vân lực duy trì, vân lực của anh càng khổng lồ, Kỳ Lân Huyễn
uy lực lại càng lớn, đồng thời, vũ khí ngưng kết càng mạnh.
- Hơn nữa, Kỳ Lân Huyễn có chỗ tốt lớn nhất chính là vĩnh viễn không tổn
hại, nó có hình thái năng lượng cho nên không bị bất cứ năng lượng gì
phá hư. Cho dù công kích của địch nhân vô cùng cường đại phá hư vũ khí
- Tốt, hài tử! Tôi
nghĩ, tôi chỉ có thể giúp anh như vậy. Anh không cần gánh nặng tâm lý
trong lòng. Nếu như anh không cách nào tìm được Côn Lôn kính rời khỏi
nơi đây, vậy anh chính là thành viên trong thần thú chúng ta. Nếu như
anh có thể quay về thời đại của mình, như vậy, tôi cũng hy vọng anh nên
thường xuyên quay về thời đại này. Dù sao, chỉ có ở thời đại này, anh
mới có thể nhìn thấy tộc nhân Kỳ Lân. Luận tuổi tác, tôi lớn hơn anh quá nhiều, nếu như anh nguyện ý, anh nên gọi tôi một tiếng a di. (A di
nghĩa là dì)
Trong nội tâm Tề Nhạc chấn động, từ ánh mắt nhu
hòa của Y Nhược, hắn nhìn thấy thứ mình chờ mong suốt hai mươi năm qua,
chính là mẫu tính. Tuy người yêu của hắn quan tâm hắn rất nhiều, nhưng
mà, tình thương không giống quan tâm của mẹ! Với tư cách một cô nhi, lúc này cảm nhận được tình cảm của Y Nhược với mình phát ra từ nội tâm, nội tâm của Tề Nhạc run rẩy.
- A di, cám ơn ngài, ngài yên tâm
đi, cho dù tương lai con rời khỏi thời đại này, cũng nhất định thường
xuyên tới đây thăm các người. Không, con không muốn gọi ngài là a di.
Ngài có biết rằng? Từ nhỏ đến lớn, con là cô nhi, chưa từng có người
quan tâm con thương yêu con. Nếu như có thể, con hy vọng có thể gọi ngài một tiếng mẹ. Cho dù chỉ một tiếng cũng tốt!
Con mắt của Tề
Nhạc đỏ lên, hắn đã quên mình đang ở trong mộ Hiên Viên. Lòng hắn hoàn
toàn đắm chìm trong tình thân truy tìm bấy lâu nay.
Nếu như
nói lúc trước Y Nhược còn cân nhắc lý tính sau khi đưa Kỳ Lân Huyễn cho
Tề Nhạc, nhưng hiện giờ lý tính đã biến mất. Nàng sống gần ba ngàn năm,
từ ánh mắt của Tề Nhạc, nàng như nhìn thấy đau khổ của hắn lúc nhỏ, nhìn thấy nội tâm không thoải mái và cô đơn nên sinh ra cô độc. Cũng nhìn
thấy khát vọng tình thân của hắn.