Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 525 : Mũi tên ngưng tụ bốn thuộc tính (4)

Ngày đăng: 21:20 22/04/20


- Đồng thời bởi vì anh phân công kích thành hai lớp, khiến năng

lượng bị phân tán. Nếu như anh có thể ngưng tụ toàn bộ năng lượng vào

mũi tên, có khả năng sinh ra uy lực cũng tăng lên một bậc.



Tề Nhạc nhíu mày, nói:



- Nhưng mà, nếu như tôi làm như vậy, ngài chủ động công kích tôi thì

làm sao bây giờ? Bất cứ địch nhân nào cũng không có khả năng để cho tôi

ngưng tụ lực lượng rồi chờ bị công kích cả.



Hoàng Đế lạnh nhạt nói:



- Anh không thể cũng không có nghĩa là người khác cũng không thể. Nhìn xem.



Vừa nói, tay trái của hắn giơ Hiên Viên kiếm lên, quang mang trong mắt sáng rực, nhằm chằm chằm vào Tề Nhạc.



Trong khoảng khắc đó, Tề Nhạc hoảng sợ phát hiện, đứng trước mặt mình

không phải Hoàng Đế mà là một ngọn núi nguy nga, uy áp tinh thần lực vô

cùng to lớn làm nội tâm của hắn hoảng sợ, trong khoảnh khắc đó hắn muốn

làm chính là chạy trốn và phòng ngự, cơ hồ vô ý thức lui về phía sau. Mà hào quang trên Hiên Viên kiếm không thay đổi, nhưng Tề Nhạc lại mơ hồ

cảm giác được năng lượng khổng lồ đang ngưng tụ trên thân kiếm nhanh như thiểm điện.



Áp lực biến mất, Tề Nhạc thở hổn hển từng ngụm, Hoàng Đế đứng nguyên tại chỗ nhìn hắn, nói:



- Anh hiểu chưa?



Trong mắt Tề Nhạc hiện ra một tia không biết giải quyết như thế nào

trong ngắn ngủi, sau khi suy nghĩ một lúc, đột nhiên hai mắt của hắn

sáng lên.



- Hiểu rồi, tôi hiểu rồi, đó là tinh thần lực!



Hoàng Đế hiếm khi mỉm cười, nói:



- Đúng vậy, là tinh thần lực. Công kích chia làm ba loại, dựa vào thân


- Không cần lo lắng, mẹ. Con nghĩ cha chắc nhanh trở về thôi.



Toàn thân Văn Đình chấn động, giật mình nhìn qua Tuyết Nữ bên cạnh.



- Cô, cô gọi tôi...



Trên mặt đẹp của Tuyết Nữ nở nụ cười tinh nghịch.



- Như thế nào, không thể sao? Mẹ.



Trong mắt Văn Đình xuất hiện hào quang ôn nhu mẫu tính, kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại nhưng hơi lạnh giá của Tuyết Nữ.



- Có thể, đương nhiên có thể. Nhưng mà, tôi bây giờ chưa sờ được tính

cách của cô. Có đôi khi cô còn rét lạnh hơn cả Băng Sơn Tuyết Nữ, có đôi khi lại tinh nghịch như hài tử.



Tuyết Nữ mỉm cười nói:



- Vậy cô thích thế nào hơn?



Văn Đình mỉm cười nói:



- Còn phải hỏi sao, đương nhiên là cô hiện tại rồi. Tuy cô không còn

gọi chúng tôi là cha mẹ như lúc trước nữa, Tuyết Nữ như thế lại ngây thơ mười phần, nhưng mà, nhìn cô mỉm cười ôn hòa như hiện tại tôi rất cao

hứng.



Đột nhiên trong mắt Tuyết Nữ xuất hiện hào quang thống khổ, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.



- Cảm ơn các người, mẹ, nếu như không có mẹ và cha. Có lẽ tôi vẫn còn

trầm luân trong thống khổ và cảm xúc biến hóa như trước đây. Chính các

người đã trị liệu tâm địa của tôi. Lúc trước các người phong ấn chặt

tính cách mặt trái của tôi, khi đó tính cách hài tử khi xưa của tôi hiện ra ngoài, các người không phải cố ý, nhưng hai tính cách của tôi từ từ

dung hợp lại, cho nên về sau mới xuất hiện tình cảnh đánh lén cha. Nếu

như không phải tại tôi, chúng ta cũng không đi tới thế giới này.