Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 553 : Tả hữu hỗ bác (1)

Ngày đăng: 21:21 22/04/20


Nàng cũng không nghĩ tới, người thanh niên bị mình tát cho một

cái, không ngờ là người thừa kế của Hoàng Đế. Thời điểm Tề Nhạc giữa

không trung giết chóc người Tộc Cửu Lê, nàng ở dưới mặt đất quan sát cẩn thận. Lúc Tề Nhạc phát uy, bộ dạng oai hùng của hắn đã khắc thật sâu

trong đầu nàng.



Ở bên trong thời kỳ Viễn Cổ này, tư tưởng nữ

tử như Bạch Trữ đều phi thường đơn thuần, ở sâu trong nội tâm của các

nàng đối với anh hùng có cảm giác cực kỳ đặc thù. Các chiến sĩ nhân loại sở dĩ cố gắng luyện tập kỹ xảo chiến đấu, thậm chí mạo hiểm đi thu phục chiếm được Cự Thú đồng bọn, cũng là bởi vì một khi chiếm được thành

tích tốt trên đại hội Tứ Tộc Anh Hùng.



Một khi trở lại trong

tộc, lập tức sẽ trở thành sủng nhi trong mắt các mỹ nữ. Mà Tề Nhạc sau

khi sử dụng Hiên Viên Kiếm, thân phận của hắn đã hoàn toàn xếp vào địa

vị siêu nhiên. Lúc này Bạch Trữ gặp lại hắn, lúc này tâm cảnh tự nhiên

khác nhau rất lớn, tuy rằng tướng mạo của Tề Nhạc không tính là xuất

chúng, nhưng mà trong mắt nàng cũng đã trở thành anh hùng vĩ đại nhất

nhân loại.



- Cái này, Bạch Trữ cô nương, cô ngàn vạn lần đừng cải danh tự. Thật sự chỉ là tùy tiện nói một chút. Hơn nữa, tôi cũng

không phải Hoàng Đế, tôi tên là Tề Nhạc, cô trực tiếp gọi tên của tôi

thì tốt rồi.



Bạch Trữ thật sự đổi thành Bạch Nộn Trữ, đây

không phải là buồn cười quá sao? Tuy rằng da thịt Bạch Trữ xác thực cực

kỳ non mịn. Phảng phất có thể nặn ra nước vậy, nhưng Tề Nhạc cũng không

muốn để cho một cô nương xinh đẹp sửa lại danh tự không được tự nhiên.



Bạch Trữ nhìn bộ dạng vội vàng của Tề Nhạc thì không khỏi buột miệng cười, nói:



- Không thay đổi cũng không sao, tôi nghe theo ngài.



Lúc này, Tề Nhạc cũng cảm thấy ánh mắt bất thiện của Văn Đình phía sau

lưng mình. Nhưng Bạch Trữ lại phảng phất không có cảm giác được cái gì,

nàng nhìn thật kỹ Tề Nhạc lúc này mới thối lui ra khỏi gian phòng.



Thanh Long cười ha ha nói:
Nhạc, nói:



- Nếu như anh nguyện ý, em không sao cả, dù sao đây là chuyện của anh.



Không sao cả? Nữ nhân nói không sao cả ý tứ chỉ có một, đó chính là tuyệt đối không được.



Mà nhìn Văn Đình trước mặt thâm trầm như nước, Tề Nhạc chặn lại nói:



- Đình Đình, em đừng hiểu lầm ah! Anh không phải là đã cự tuyệt sao?



Văn Đình nhếch miệng, nói:



- Em còn không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào hay sao? Vừa chứng

kiến cô nương Tộc Bạch người ta, anh cũng đã động tâm. Hiện tại cơ hội

tốt như vậy, anh ngàn vạn đừng buông tha ah! Nếu không rất đáng tiếc.

Đây chính là cả một rừng hoa đó.



- Cái này...



Tề Nhạc nhìn Văn Đình, trong lòng thầm oán. Đây không phải thịt đưa tới miệng còn từ chối sao.



Thanh Long Kim Nghê nhìn Văn Đình nhíu nhíu mày, nói:



- Khí tức trên thân vị cô nương này có vẻ kỳ quái, giống như là hung thú.



Văn Đình vốn đối với thần thú cũng không có gì ác cảm, nhưng duy chỉ có Kim Nghê trước mắt là tràn đầy nộ khí. Nàng xoay người lại không chút

khách khí mà nói:



- Con mắt nào của ngươi nói ta là hung thú hả?



Kim Nghê cũng không nghĩ tới nàng đột nhiên sẽ trở nên như vậy, bị nàng trách cứ liền sửng sốt một chút. Phải biết, Thanh Long Kim Nghê cũng là một trong Tứ đại thủ hộ thần thú, địa vị trong thần thú phi thường cao, bị một nữ hài tử quát lớn, sắc mặt của hắn lập tức trở nên có chút khó

coi:



- Trên người của cô có khí tức hung thú không cách nào che dấu, còn cần dùng mắt để xem sao?