Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 579 : Đại đồ sát (2)

Ngày đăng: 21:22 22/04/20


Thân thể cao lớn phiêu phù ở giữa không

trung, trên mặt bị hắc sắc quang mang bao phủ không cách nào chứng kiến

tướng mạo, nhưng hình dạng của hắn rõ ràng chính là hình thái nhân loại. mà ở sau lưng của hắn còn có ba người, tướng mạo đều rất anh tuấn, chỉ

có điều lớn tuổi một ít, lúc này cung kính đứng ở sau lưng của hắn.



Những quái thú cực lớn phía dưới đang điên cuồng hủy diệt Tộc Nguyệt

lãnh địa chung quanh Nguyệt Lượng Hồ. Toàn bộ gia viên của Tộc Nguyệt bị năng lượng khổng lồ của chúng dần dần biến thành tro tàn, lửa cháy mạnh bay lên trời, chung quanh hết thảy đều rất nhanh biến mất.



Những chiến sĩ Tộc Nguyệt căn bản không thể chống lại, bị năng lượng

khổng lồ đó đánh trúng không bị đánh tan xác thì cũng trở thành thịt

băm, toàn bộ Tộc Nguyệt sau khi bị quái thú xuất hiện thì đã bị gần như

xóa sổ chỉ trong mấy phút.



Ngắn ngủi ngốc trệ trong chốc lát, nước mắt trong khoảnh khắc bao trùm trên gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Dạ:



- Thả ta xuống dưới, tiểu bạch thả ta xuống dưới, ta muốn đồng sanh

cộng tử cùng tộc nhân của mình. Mau thả ta xuống dưới ah! Tại đây là nhà của chúng ta, nó đã bị chúng hủy diệt, ta làm thế nào đối mặt với lời

dặn dò của mẫu thân.



Mắt nhìn các tộc nhân bị hung thú tàn

sát, lòng của nàng đau như đao cắt. Một màn trước mắt nàng chưa bao giờ

thấy qua, từ nhỏ nàng đã là Tộc Nguyệt công chúa sống an nhàn sung

sướng, lúc này hoảng sợ gần như sụp đổ.



Ngưu Ma Vương phiêu phù ở giữa không trung, thỏa mãn nhìn kiệt tác từ tay thủ hạ của mình.



Hắn lên tiếng:



- Giết cho ta, một tên cũng không để lại. Hừ, nhân loại lại muốn liên

hợp cùng một chỗ sao? Vậy thì tốt, ta liền cho các ngươi mất đi nhà
này bởi vì nam nữ chiến sĩ Tộc Nguyệt cũng đã ra ngoài. Chỉ còn lại ba

bốn vạn lão nhân và hài tử, ngay cả một chiến sĩ cường đại có Cự Thú

đồng bọn đều không có, nên đám người này làm sao có thể chống lại đám

hung thú cường hãn kia được.



Máu tươi nhuộm hồng cả bùn đất

của rừng rậm, mà hỏa diễm đã cắn nuốt hết thảy những gì tại đây. Chúa tể thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú dù sao vẫn là đám cự thú, mấy vạn đầu hung thú

công kích, rừng rậm bị cháy thành từng mảng lớn, chỉ trong mấy phút ngắn ngủn đã bị mấy chục đầu hung thú hoàn toàn cắn nuốt. Có thể trốn khỏi

hiện trường lúc này chỉ có một người Nguyệt Dạ mà thôi, nàng cũng nhờ

bạch hổ phản ứng nhạy cảm mới có thể tránh được kiếp nạn lúc này đây.



Con mắt của Nguyệt Dạ đã trở nên mơ hồ, hết thảy trước mắt tựa hồ trở thành hư ảo.



Tiếng kêu thảm thiết ngập trời như là sóng biển không ngừng đập vào trong tai của mình.



Tuy rằng nàng đã trốn thoát nhưng mà tinh thần vẫn nhận lấy đả kích

trầm trọng. Nhìn lửa cháy mạnh ngập trời dần dần rời xa, nàng hiện tại

đã muốn khóc mà không khóc nổi.



Cảm giác của Bạch hổ xác thực rất nhạy cảm. Vừa vừa phát hiện khí tức cường đại của hung thú, lập tức làm ra lựa chọn nhanh nhất. Khi đó người Tộc Nguyệt đã không có khả

năng thoát đi rồi, nó chỉ có thể mang theo đồng bọn của mình dùng tốc

độ nhanh nhất ly khai chỗ đó.



Lúc này, nó dốc sức liều mạng

mà chạy trước, trong lòng nó thì đang suy nghĩ tới khí tức Kỳ Lân trên

người Tề Nhạc tản mát ra cách đó không xa. Trong lòng thần thú thì Kỳ

Lân đều là chí cao vô thượng, là thống soái của thần thú, là vương giả

của tất cả thần thú.