Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 667 : Tập đoàn Kỳ Lân (1)

Ngày đăng: 21:25 22/04/20


Mạc Đạm Đạm đắc ý nói:



- Bởi vì tôi ưa thích mặc áo sơmi màu xanh, hơn nữa còn dùng làm tên, thế nào, có phải rất cool không?



Tề Nhạc gật gật đầu, nói:



- Đúng là rất cool, nhưng mà, dùng trên thân bò sữa lại giống...



- Anh chết đi.



Mạc Đạm Đạm bị Tề Nhạc chọc giận, bàn tay mập mạp muốn nắm lấy cổ áo của hắn, đáng tiếc, chiều cao của nàng hơi thấp cho nên với không tới.



Đã là người một nhà, Tề Nhạc không cần che dấu cái gì, thân hình có chút lóe lên, lui ra sau ba mét.



- Bò sữa, cô có biết tôi là ai không?



Mạc Đạm Đạm sững sờ, nói:



- Anh? Anh là ai? Người qua đường Giáp?



Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:



- Nếu cô là chiến sĩ trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, như vậy, mọi người có lẽ đã nói cho cô biết trong mười hai Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ra, còn có thêm một Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, đó chính là tôi.



Mạc Đạm Đạm nói:



- Ah, thì ra anh là gia hỏa chị Minh Minh nói giống con chó, là gia hỏa tên là Kỳ Lân a.



- Trời ơi, Kỳ Lân giống chó chỗ nào?



Tề Nhạc tức giận nói.



Mạc Đạm Đạm hừ một tiếng, nói:



- Tôi thấy chẳng có gì không giống, không phải hơi lớn một chút sao?



Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Nếu như anh bị một cô gái béo như vậy theo đuổi một năm, chỉ sợ cũng phải sợ. Nghe Điền Thử nói, Mạc Đạm Đạm sau khi chuyển tới trường học của bọn họ hiện giờ, vừa vào học giống như vừa gặp đã yêu. Về sau không cần em nói thêm gì, tâm tư của Điền Thử đều đặt lên người chị Mạc Địch, chuyện này chúng ta cũng nhìn ra. Mà hắn lại sợ Mạc Đạm Đạm đến mức nhìn thấy là đi đường vòng ngay.



Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói:



- Các em cũng mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi. Sau khi các em khôi phục vân lực anh có chuyện cần nói.



- Vậy anh...



Như Nguyệt cùng Minh Minh trăm miệng một lời nói ra. Hai nữ đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt lập tức hồng lên.



Tề Nhạc cười hắc hắc, ôm vai Minh Minh, tiến lên nhỏ giọng nói vài câu vào tai của nàng, trong mắt Minh Minh xuất hiện quang mang vui vẻ.



- Thật sao? Vậy là quá tốt rồi. Anh phải nghe lời chị Như Nguyệt a, không quấy rầy các người, em đi về trước.



Nói xong nàng tung tăng như chim sẻ chạy vù ra ngoài.



Như Nguyệt sững sờ, nàng còn lớn hơn Minh Minh vài tuổi, tuy trong nội tâm không bỏ được, nhưng chuẩn bị làm ra nhượng bộ, không nghĩ rằng Minh Minh lại chạy đi.



Trừng mắt nhìn Tề Nhạc, nói:



- Đều tại anh, làm cho uy tín của em với mọi người



không còn rồi.



Tề Nhạc ôm vòng eo nhỏ nhắn của Như Nguyệt vào lòng, vòng eo mềm mại nhu nhuyễn, mỉm cười nói:



- Chỉ cần có anh ở đây là đủ rồi, không đúng sao? Anh ân ái với lão bà của mình thì cần uy tín gì chứ?



Tựa đầu vào ngực của Tề Nhạc, biểu tình của Như Nguyệt rất nhu thuận.



- Tề Nhạc, vừa rồi anh nói cái gì với Minh Minh vậy? Hình như nàng rất cao hứng a.



Tề Nhạc nói:



- Đi thôi, chúng ta về phòng rồi nói sau, rời đi lâu như vậy, anh nhất định phải thương yêu em thật tốt.