Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 74 : Giáo sư Văn Vi (2)

Ngày đăng: 21:06 22/04/20


Yến Tiểu Ất cười khổ nói:



- Em cũng không biết, em đã từng cố ý tìm người nghe ngóng tin tức của nàng, nhưng không có tin tức gì hữu dụng, nàng thích gì cũng không có nghe được. Nàng tốt với mỗi người, dường như tất cả mọi người đều là bạn của nàng, nhưng chính thức trở thành bạn của nàng, không có một người nào. Thật sự là rất kỳ quái a! Minh Minh chính là học sinh lớp của nàng, sau khi trở về anh nên hỏi Minh Minh, nghe nói Minh Minh có quan hệ rất tốt với nàng. Có lẽ anh sẽ hỏi ra mấy thứ gì đó.



Tề Nhạc cảnh giác xem Yến Tiểu Ất liếc, nói:



- Ngươi sẽ không đối với Văn Vi có hứng thú a.



Yến Tiểu Ất cười hắc hắc, nói:



- Nữ nhân đẹp như thế, chỉ sợ nam nhân nào cũng có hứng thú với nàng, nhưng mà, lão đại anh cứ việc yên tâm, tuy tôi rất anh tuấn, nhưng loại mỹ nữ này lại không có chút nắm chắc, nếu như anh có bổn sự, thì anh nên theo đuổi, xem như tranh giành khẩu khí cho nam nhân chúng ta, nhưng mà, em đoán hy vọng này rất nhỏ a.



Trong mắt Tề Nhạc có hào quang lóe sáng, nói:



- Hy vọng nhỏ cũng không có nghĩa là không có hy vọng, có lẽ người đẹp trai truy đuổi nàng rất nhiều, một người có khí chất như tôi sao có thế đánh cắp tâm hồn thiếu nữ của nàng chứ.



- Có khí chất?



Yến Tiểu Ất thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, liên tiếp ho khan hai tiếng, nói:



- Đúng, đúng, anh rất có khí chất, vậy anh nên tự cầu phúc nhiều đi, ngủ thôi.



Nói xong, trực tiếp gục xuống mặt bàn.



Tề Nhạc lặng đi một lúc, nói:



- Chú mày đến học hay ngủ? Tiết sau sắp bắt đầu rồi đấy.
Hứa Tình cười nói:



- Đương nhiên nghe được, tôi còn biết tại sao có quy định này. Tôi nghe nói, đêm qua có thùng cơm tới căn tin trường học, ăn một hơi hơn mười chén cơm, hơn nữa còn là nửa cái cà men lớn, kết quả căn tin của trường bị ăn sợ. Nguyên nhân chủ yếu là nhiều người thấy ai đó ăn quá thơm, cho nên đi ăn căn tin thật nhiều, kết quả làm lượng dùng món chính của căn tin quá lớn. Mà thùng cơm ăn lại nhiều! Suy nghĩ một chút, một người ăn năm sáu cân món chính, thật sự là khó có thể tưởng tượng.



Minh Minh bật cười, nói:



- Chẳng lẽ là quỷ chết đói đầu thai, Tình Nhi, nhưng tin tức này có phải sai lệch nhỏ hay không, làm gì có người ăn nhiều như thế.



Hứa Tình mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:



- Làm sao mà lầm được, tin tức này tôi nghe từ nguồn đáng tin cậy, tuyệt đối là thực, nghe nói, buổi trưa hôm nay hắn lại đi, còn có rất nhiều người đi nhìn thùng cơm của căn tin, kết quả, lượng tiêu hao món chính hôm nay còn nhiều hơn hôm qua, bởi vậy trường học mới tạm thời ban bố điều lệ này.



- Vì cái gì ah! Trời muốn ta chết sao?



Tề Nhạc bi thiết một tiếng, nói:



- Mả mẹ nó, trách không được buổi trưa hôm nay căn tin nhiều người như thế.



Minh Minh hiếu kỳ nhìn qua Tề Nhạc, dường như nàng nghĩ tới cái gì đó, nói:



- Cái thùng cơm kia, không phải là anh chứ?



Tề Nhạc bi phẫn nói:



- Cái gì thùng cơm, Thanh Bắc cũng quá không phúc hậu a, tôi ăn rất nhiều sao? Buổi trưa hôm nay mới ăn có mười bốn cái màn thầu thôi, quy củ lại sửa, xong, về sau ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.