Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 817 : Huyết lệ và mù (3)
Ngày đăng: 21:29 22/04/20
- Ít nhất từ biểu hiện mà nhìn ra anh ấy ăn rất nhiều thiệt thòi.
Nhưng mà muốn từ trong thống khổ thoát ra ngoài nói dễ như vậy sao? Có
lẽ trong lòng mọi người có cái nhìn Tề Nhạc là người không đủ tỉnh táo,
vì nữ nhân biến thành như vậy. Nhưng mà hắn đã trả cái giá thật lớn rồi. Các vị có biết không? Đêm qua anh ta khóc nhuộm đỏ cả quần áo tôi đấy,
hiện giờ anh ta không nhìn thấy gì cả.
- Cái gì?
Mọi người đồng thời kinh hô thành tiếng. Ngay cả Mạc Đạm Đạm đứng trong
góc cũng phải biến sắc nhìn qua Như Nguyệt nhiều hơn vài thứ gì đó.
Như Nguyệt thở dài một tiếng, nói:
- Hy vọng mọi người sau này không nên nhắc lại chuyện này, xem như vì
tốt cho tôi đi. Tôi không hy vọng Tề Nhạc lại chịu nên bất cứ kích thích nào nữa. Không sai, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta đều là
ngang hàng và không có ai ra lệnh cho ai cái gì. Nhưng mà những gì Tề
Nhạc trải qua đã gõ tỉnh tôi lại. Trên thế giới này vẫn có rất nhiều tồn tại có thể uy hiếp chúng ta. Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sau này phải lấy tu
luyện làm mục tiêu trọng yếu nhất. Tinh thần Tề Nhạc hiện tại ngay cả
tôi cũng không biết có ổn định chưa. Hy vọng mọi người tha thứ cho anh
ta được chứ?
Mọi người gật gật đầu, ngay cả Mạc Đạm Đạm cũng
không nói lời phản đối, Như Nguyệt ngẩng đầu ánh mắt nhìn qua cầu thang
đi lên lầu, trong nội tâm thầm than một tiếng, Tề Nhạc, hy vọng anh sớm
khôi phục lại.
Trở lại gian phòng đã lâu không về tâm Tề Nhạc thanh tĩnh lại, thanh tĩnh tới mức hắn cũng khó tin. Thống khổ làm hắn
không cách nào hô hấp từ từ biến mất, có một ít cảm xúc trì hoãn. Sắc
mặt của hắn lạnh như băng, hai con mắt mất đi thần thái sáng bóng, nhưng mà vân lực của hắn đã sinh ra biến hóa vào lúc sáng sớm khi hắn đã hiểu ra. Năng lượng của Văn Đình lúc hoàn toàn bị hắn hấp thu. Vân lực trong cơ thể khôi phục nhanh chóng, phân biệt hấp thu bốn loại phần tử vân
lực trong thiên địa bổ sung tiêu hao của thân thể.
Vào sáng
sớm hôm nay đột nhiên Tề Nhạc phát hiện đại sư Trát Cách Lỗ nói rất
vào trong đại sảnh biệt thự đúng vào lúc Như Nguyệt đã nói xong với mọi
người, nhìn thấy Tuyết Nữ Như Nguyệt chạy tới gần, trong đôi mắt đẹp
dịu dàng xuất hiện hào quang ân cần.
Tuyết Nữ nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Tôi không sao.
Như Nguyệt nói:
- Tuy Văn Đình đi rồi, nhưng mà sau này tôi nhất định sẽ đối đãi với cô như nàng đã từng làm, cô nguyện ý nhận tôi làm mẹ chứ?
Tuyết Nữ nói:
- Tất cả đều qua đi và các vị yên tâm, cha đã không có chuyện gì rồi.
Tôi có thể nói với mọi người là cha đã thông suốt, mẹ à, chúng ta không
nên tạo thêm gánh nặng lên người của cha nữa, con sẽ nghĩ hết khả năng
trợ giúp cho cha. Nếu như có thể thì từ giờ trở đi tập đoàn Kỳ Lân nên
giao cho con.
Quản Bình nói:
- Tuyết Nữ cô nương
nói đúng. Không thể đặt hết gánh nặng lên người của hắn, chiến sĩ Sinh
Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta nên chia ra thay hắn một chút. Mà cách làm tốt nhất của chúng ta phải làm mình trở nên cường đại hơn, chỉ khi những
thủ hộ giả phương đông chúng ta cường đại hơn mới có thể không bị người
khác khi nhục.
Ánh mắt bi thương của Như Nguyệt dần dần sáng
lên, khí tức Phách Vương Long dần dần khôi phục nhìn qua các chiến sĩ
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, trầm giọng nói: