Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 846 : Bắt đầu lịch lãm rèn luyện (1)

Ngày đăng: 21:30 22/04/20


Hào quang nhàn nhạt từ trước ngực Tề Nhạc là Kỳ Lân Châu sáng lên, hành lý tất cả mọi người nằm trên đất, Tề Nhạc nói:



- Cầm lấy hành lý của mình đi, nghỉ ngơi một giờ sau tập huấn chính

thức bắt đầu. Mọi người nên làm quen với đội trưởng của mình trước đi.



Vừa đến nơi đây cũng nên cho bọn họ thư giãn một chút, cũng cho bọn họ

đi thu thập những đồ vật của mình lại, sau đó mới có thể bắt đầu chính

thức tu luyện. Tề Nhạc bàn giao hết những chuyện cần nói xong liền đi

thẳng tới gian phòng của Như Nguyệt.



Mà những người khác cũng đi tới phòng của mình. Một tiểu thôn xóm được hoàn thành trong thời gian một giờ a.



- Tề Nhạc, nơi này thật tốt a! Đây là thời kỳ viễn cổ cự thú sao?



Như Nguyệt lôi kéo tay Tề Nhạc, tuy gian phòng đã chuẩn bị xong nhưng nhà đá này dù sao vẫn trống trải a.



Tề Nhạc đem Như Nguyệt ôm vào ngực mình, nói:



- Dù sao nơi này có sinh thái nguyên sinh a, tất cả đều tự nhiên không

có bị nhân loại chúng ta phá hư. Anh cũng biết nơi đây rất đẹp nhưng kế

tiếp cũng bắt đầu huấn luyện a, Như Nguyệt, trong các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần em là người mạnh nhất. Cho nên trong quá trình tập huấn

trách nhiệm của em rất nặng, anh muốn ở cùng một chỗ với em để giám sát

cùng bảo hộ tất cả mọi người. Đội của em nên cho Tuyết Nữ dần đầu đi.



Như Nguyệt nói:



- Anh luôn không hiểu vấn đề của anh nói, anh muốn mang mọi người tới

đây và bắt đầu huấn luyện như thế nào chứ? Thẳng thắn mà nói hoàn cảnh

nơi này không tệ, nhưng em nghĩ anh nên đề ra phương pháp huấn luyện.



Tề Nhạc nói:



- Kỳ thật ngay cả anh cũng chưa hiểu rõ ràng đây. Nhưng mà muốn chính

thức tăng thực lực lên cũng không phải dựa vào huấn luyện là có thể làm


Nhưng vào lúc xuất phát mỗi người trẻ tuổi đều tràn ngập tin tưởng bởi

vì bọn họ thấy tập huấn như vậy không có gian khổ gì. Dù sao leo núi đối với những người có năng lực đặc thù của bọn họ mà nói căn bản là chuyện không coi vào đâu.



Tề Nhạc mang theo Tuyết Nữ cùng Như

Nguyệt đứng trong thôn xóm nhìn theo, nhìn qua mười hai đội ngủ đi vào

trong Côn Lôn sơn mạch đi tới ngọn núi gần nhất, trên mặt không khỏi

xuất hiện nụ cười quái dị, trong nụ cười kia dường như mang theo cảm

giác tàn nhẫn.



Như Nguyệt nói:



- Bọn họ phải leo qua đỉnh núi sao? Chúng ta không đi cùng sao?



Tề Nhạc mỉm cười, nói:



- Không cần. Chúng ta bắt đầu tu luyện đi, anh nghĩ cần ít nhất ba ngày bọn họ không về được. Có lẽ ngọn núi ba ngàn mét không xem vào đâu

nhưng bây giờ là thời kỳ viễn cổ cự thú a. Cũng không có con đường nào

bọn họ từng đi qua. Huống chi trong quá trình leo núi thật sự không bình tĩnh được? Anh nói rồi, bọn họ cần kinh nghiệm đấy, không chỉ có mệt

nhọc khi leo núi đồng thời cũng phải trải qua biến hóa đặc thù của hoàn

cảnh. Muốn leo đến đỉnh núi chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng gì.



Vừa nói Tề Nhạc đã khoanh chân ngồi xuống đất, Như Nguyệt tuy không rõ

hắn có ý gì nhưng vẫn theo hắn ngồi xuống tu luyện bên người Tề Nhạc,

đối với nàng mà nói đây tuyệt đối là chuyện tuyệt vời nhất, khí tức Kỳ

Lân có thể kích thích vân lực trong người khiến cho hiệu quả tu luyện

tăng nhanh hơn rất nhiều.



Tuyết Nữ ngồi bên cạnh Tề Nhạc, Tề

Nhạc mở năng lượng tự nhiên ra chung quanh, rốt cục trở lại thời kỳ viễn cổ cự thú nên hắn cũng muốn bắt đầu tu luyện năng lượng Tự Nhiên Chi

Nguyên của mình. Trong hoàn cảnh nào dùng thời gian không bao lâu, Tự

Nhiên Chi Nguyên của hắn ở trạng thái đỉnh phong.