Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 850 : Sau vòi rồng là tuyết lỡ (3)
Ngày đăng: 21:31 22/04/20
Mọi người giãy dụa từ trong tuyết đứng lên, lúc này hai mắt nhìn nhau. Hồ Quang chửi bới một tiếng.
- Chó má, chẳng lẽ mới tập huấn ngày đầu tiên thì toàn quân bị diệt rồi sao. Hôm nay có quá nhiều chuyện kỳ lạ a, mới có vòi rồng thì gặp tuyết lỡ, không biết có phải nhân phẩm chúng ta quá kém hay không.
Yến Tiểu Ất lúc này vẫn không quên đấu võ mồm với Hồ Quang.
- Không phải nhân phẩm chúng ta quá kém mà là nhân phẩm của anh quá kém, kết quả liên lụy mọi người.
Hồ Quang vừa muốn phát tác Quản Bình lại mở miệng.
- Được rồi, không nên nói những chuyện này nữa, chúng ta nhanh chóng
cứu người khác đi, có thể cứu ra bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu. Không
biết Tề Nhạc có phát hiện tình huống bên này hay không, nếu như có hắn ở đây thì có lẽ còn có thể cứu nhiều người a.
Hiện tại hắn
chỉ hy vọng Tề Nhạc nghe được âm thanh tuyết lỡ mà qua cứu bọn họ, như
vậy ít nhất cũng cứu được nhiều người một chút, tuyết lỡ là thiên tai
của tự nhiên, cũng không biết những đồng đội bọn họ bị cuốn đi nơi nào
rồi.
Đúng lúc này hai đạo thân ảnh từ trên đỉnh núi bay xuống dưới, mọi người nhìn qua, người này là Tuyết Nữ cùng Như Nguyệt. Không
kịp chào hỏi với mọi người thì hai nữ lập tức bắt đầu hành động. Tuyết
Nữ phiêu phù ở giữa không trung, tay phải không ngừng chỉ qua mặt tuyết, Như Nguyệt tăng cường long vân lực khắp toàn thân, Tuyết Nữ chỉ nơi nào thì nàng sẽ đi qua nơi đó kéo một cái, mỗi lần như vậy đều cứu ra một
người.
Thì ra thời điểm làm tuyết lở Tề Nhạc đã nói cho các
nàng biết, các nàng cũng muốn bắt đầu tập huấn vào ngày hôm nay nhưng Tề Nhạc không cho, Tuyết Nữ phụ trách chỉ điểm cứu người, mà Như Nguyệt
thì phụ trách cứu người và trị liệu. Cho nên hai nữ mới chạy tới đây
nhanh chóng như vậy.
Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thấy
từ trên đỉnh núi hiện ra, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đồng thời
ngẩn đầu lên, Dịch An nổi giận mắng:
- Ta kháo, còn chưa hết sao? Ồ, đó là vật gì?
Bọn họ ngẩn đầu nhìn qua cảnh tượng trên đầu mình, chỉ thấy hai đạo
thân ảnh một đen một trắng từ trên đỉnh núi nhanh chóng lao xuống, mà vị trí là chỗ của bọn họ.
Thị lực của Như Nguyệt cùng Tuyết Nữ
là tốt nhất trong mọi người, các nàng nàng nhìn rõ đó là hai sinh vật
hình rồng a, mà áp lực khổng lồ kia cũng chính là từ trên người chúng
truyền ra. Tuy Như Nguyệt không biết hai sinh vật này là gì nhưng Tuyết
Nữ lại nhìn ra một chút. Đúng là Thâm Hải Minh Xà, hiện giờ là Thâm Hải
Minh Long và vợ của nó đều đã từng là là Sai Khiến của Tề Nhạc a. Một
đen một trắng, thân thể hai con cự long này dài hơn ba mươi mét, nhất là Thâm Hải Minh Long bò trên mặt tuyết nhìn nó tràn ngập khí thế hung ác, hung quang trong đôi mắt màu tím lộ ra ngoài và tỏa ra khí thế của hung thú, hiển nhiên không phải thiện ý.
Trước khi lên núi Tuyết Nữ đã nhận được chỉ thị của Tề Nhạc rồi, sau khi nhìn thấy hai con cự thú thì kinh hô lên:
- Mọi người cẩn thận, là hung thú. Chỉ sợ chúng sẽ tập kích chúng ta.
Chị Như Nguyệt, chúng ta nhanh đi lên ngăn cản lại, những người khác
nhanh chóng mang đội viên đi xuống núi, chậm thì sợ rằng không kịp đâu.
Nhìn qua hai con rồng trên đỉnh núi lao xuống thì sắc mặt Như Nguyệt trở nên ngưng trọng.
Phi thân lên một mình một người nghênh đón.
Tuyết Nữ không dám bóc trần kế hoạch của Tề Nhạc nên vội vàng xông lên
theo Như Nguyệt, dù sao hai con cự long này nàng cũng quen biết, cũng
không có khả năng chính thức xúc phạm tới Như Nguyệt a.