Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 902 : Ta thay ngươi làm ba chuyện (3)

Ngày đăng: 21:33 22/04/20


Vậy nên vừa mới trở lại tất cả đã bắt đầu tập luyện, chỉ duy nhất có các chiến sĩ Thủ Hộ Thần Sinh Tiếu đợi Tề Nhạc quay lại.



Tự nhiên đúng là năng lực tạo hóa siêu phàm của Đoạt Thiên, Tề Nhạc tuy

tiêu hao không ít năng lượng, kinh mạch cũng chịu không ít tổn hại,

nhưng chỉ sau một ngày hắn đã hoàn toàn hồi phục, lúc này tuy hắn rất

thoải mãi nhẹ nhõm nhưng vẫn có chút lo lắng. Hắn lo Cửu Lí tộc sau khi

bị tổn hại nặng nề như vậy, nhất là Xi Vưu bị Ngưu Ma Vương uy hiếp liệu có còn dám ở lại trốn nhân gian giằng co tranh đấu với nhân loại không? Nếu như Cửu Lí tộc đi rồi Sinh Tiếu quân đoàn của mình biết dựa vào đâu để tiếp tục tập luyện? Hung thú rõ ràng là không được rồi, tuy có được

Kim Sí Đại Bằng Điêu nhưng lúc này so với Thần thú thì Hung thú vẫn

chiếm thế thượng phong, ngộ nhỡ bọn chúng thật sự muốn đối phó Sinh Tiếu quân đoàn của ta thì chắc chắn khó tránh khỏi tổn hại lớn. Vì thế bọn

chúng không thích hợp. Lúc này chỉ có thể ngồi đợi động tĩnh của Cửu Lí

tộc thôi.



- Tề Nhạc còn vẫn còn tu luyện sao?



Có giọng nói của Y Nhược truyền đến.



Tề Nhạc vội đứng dậy chạy ra mở cửa,



- Mẹ, con không sao rồi.



Y Nhạc mỉm cười bước vào phòng, nói:



- Thông báo cho con một tin tốt.



Tề Nhạc máy động trong lòng:



- Cửu Lê tộc rút lui rồi sao mẹ?



Y Nhược gật đầu nói:



- Cũng phải mà cũng không phải. Quân đội Cửu Lê tộc tuy đã rút lui nhưng

bọn chúng lui không xa. Hôn nay ta và Huyền Vũ đã đích thân đi thăm dò

nơi đóng quân của bọn chúng. Tiếng thần khí va chạm quả là đáng sợ! Toàn bộ thung lũng ở đó đã bj hủy diệt hoàn toàn. Sau đó bọn ta có đi tra

tìn cẩn thận tung tích quân đội Cửu Lê tộc đó . Hiện tại bọn chúng đóng


Tề Nhạc nói.



Y Nhạc sững người:



- Tại sao? Lẽ nào con....



Tề Nhạc vội kéo tay Y Nhược nói:



- Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, con không tham gia trận đấu lần này là có

nguyên do. Bởi vì thời đại đó của bọn con vẫn còn có chút việc phải xử

lỹ. Vì thế con phải đi một chuyến. Nhưng mẹ yên tâm, chỉ mình con đi

thôi, còn Sinh Tiếu quân đoàn, bao gồm cả mười hai chiến sĩ Thủ Hộ Thần

Sinh Tiếu vẫn ở lại. Có bọn họ là đủ rồi. Lần này con đi có lẽ phải mất

một thời gian, nhưng mẹ yên tâm, con sẽ nhanh chóng trở lại.



Y Nhược nhìn Tề Nhạc cau mày nói:



- Con à, mẹ càng ngày càng thấy con khó hiểu. Rốt cuộc trong đầu con đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào con không thấy, có con và Hiên Viên Kiếm của con

chúng ta càng dễ dàng tiêu diệt kẻ địch sao?



Tề Nhạc thở dài nói:



- Mẹ, có lẽ con có được Hiên Viên Kiếm là do ông trời sắp đặt. Nhưng mẹ

đã từng nghĩ, dù thế nào thì con cũng không phải thuộc về thời đại này,

nếu như con tham gia quá nhiều vào thời đại này thì sẽ ảnh hưởng đến thế giới này, thậm chí cũng gây bất lợi cho thời đại của con. Đó không phải điều con muốn chứng kiến. Con chỉ có thể giúp sức cho chiến thắng của

nhân loại, mẹ hiểu con chứ? Lần này con nhất định phải đi.



Thấy

Tề Nhạc kiên quyết như vậy Y Nhược cũng không nói được gì nữa, dù thế

nào thì có Sinh Tiếu quân đoàn, sức chiến đấu của hơn trăm quân đó cũng

vượt qua số anh hùng của các tộc khác.