Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 911 : Bác trai, cháu tới để hối lộ (4)
Ngày đăng: 21:33 22/04/20
Tề Nhạc cừng chiều nhéo nhéo cái mũi cô, nói:
- Cô bé ngốc, đêm qua chúng ta vừa mới trở lại, hơn nữa em còn mệt như thế, sao lại không nghỉ ngơi trước một chút chứ? Chuyện hôm nay cũng chẳng gấp gáp trong
ngày như thế.
Tuyết Nữ mỉm cười nói:
- Anh thật sự không
vội sao? Chỉ sợ là không đúng thế đi. Dù sao thời kỳ cự thú viễn cổ có
rất nhiều nhân tố không biết, tuy rằng em thật hi vọng luôn có thể ở
cùng một chỗ với anh, nhưng mà chỗ mẹ Như Nguyệt còn rất cần anh, chỉ có say khi chấm dứt được chuyện này rồi chúng ta nhanh chóng chạy trở về.
Tuyết Nữ hiểu lòng người, hiểu lý lẽ như thế, làm cho Tề Nhạc không khỏi càng thêm yêu mến cô thêm vài phần, nói:
- Tuyết nhi của anh thật sự là càng ngày càng ngoan, thế thì chúng ta tới nhà kho một chuyến đi, mang toàn bộ hoa quả đi cất, sau đó chuẩn bị
chỉnh thể mang cất vào hộp rồi tiến hành tiêu thụ. Vừa rồi anh cũng đã
thương lượng giá cả với chị Nguyệt Quan rồi, ba dòng chính Quả Vương
chào giá một ngàn đô la Mỹ, những loại khác toàn bộ đều khoảng năm trăm
đô la Mỹ một quả.
- Được! Tề Nhạc, ba ngày sau chiêu đãi nhà
báo, phóng viên, anh nhất định phải tham gia nha. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên công ty chúng ta chiêu đãi phòng viên, anh lại là tổng giám
đốc của công ty, không chịu lộ mặt thì đúng là không tốt. tới lúc đó,
chị tiểu Lâu cũng tới tham gia đó. Lần này, em nhất định phải làm thật
oanh liệt, làm cho tất cả mọi người biết đến tên của tập đoàn Kỳ Lân
chúng ta!
Tề Nhạc nói:
- Được rồi, nhưng mà anh thật sự không muốn xuất đầu lộ diện.
Tuyết Nữ hừ một tiếng, nói:
- Vậy anh cam lòng suốt ngày để em xuất đầu lộ diện bên ngoài chứ gì! em mặc kệ, dù sao anh nhất định phải tham gia.
Tề Nhạc đầu hàng nói::
- Được, được rồi, không phải là anh đã đồng ý rồi sao, đến lúc đó chúng ta cùng đi, mấy hôm nay em bận quá rồi.
Nói đến đây hắn trầm mặc một lúc rồi nói:
- Tề Nhạc, anh phải nghe tôi kể tiếp và giữ tỉnh táo mới được. Sau đó anh đi tới chỗ của tôi một chuyến.
Tề Nhạc sững sờ không biết vì cái gì Trương Thông Khiếu nói ra lời này thì hắn vô ý thức khẩn trương lên.
- Rốt cuộc là chuyện gì, anh nói nhanh đi.
Trương Thông Khiếu ở đầu dây bên kia vội vã tìm Tề Nhạc chỉ nói một nguyên
nhân đơn giản, đang chờ đợi và sắc mặt Tề Nhạc càng ngày càng ngưng
trọng, ánh mắt của hắn càng quái dị hơn nữa, sau khi nghe Trương Thông
Khiếu nói ra những lời này thì hắn không biết có nên cúp điện thoại
không nữa, thân thể lúc này lâm vào ngốc trệ.
Tuyết Nữ nhìn thấy cảm xúc của Tề Nhạc biến hóa thì không biết nên làm như thế nào cho phải, vội vàng hỏi:
- Tề Nhạc, anh làm sao thế? Có phải là xảy ra chuyện gì không?
Âm thanh của Tuyết Nữ làm cho Tề Nhạc đang thừ người bừng tỉnh lại, liếc
mắt nhìn qua gương mặt lo lắng của Tuyết Nữ thì hắn hít sâu bình tĩnh
tâm thần của mình.
- Yên tâm đi, là chuyện tốt. Nhưng anh sắp
phải đi qua tập đoàn Long Vực nhìn một chút, chỉ sợ anh không đi tới nhà kho với em được. Hoa quả anh cất giữ trong Kỳ Lân Châu hoàn toàn không
kém gì kho đông lạnh cả. Chờ sau khi anh trở về rồi nói, giữa trưa nhớ
ăn cơm thật ngon đấy, có khả năng anh không về kịp, chuyện công ty giao
cho em.
Nói xong câu này Tề Nhạc giống như hỏa tiễn lao ra khỏi ghế, đem Tuyết Nữ đặt qua một bên và vội vã rời đi.
Trong nội tâm Tuyết Nữ tràn ngập nghi hoặc, là chuyện gì có thể khiến Tề Nhạc lo lắng như vậy? Từ khi từ Luân Đôn trở về thì tâm tính Tề Nhạc trầm ổn hơn rất nhiều. Trừ lần trước đạt được Kim Sí Đại Bằng Điêu ra thì hắn
không có như vậy a. Tại sao cảm xúc của hắn hôm nay xuất hiện biến hóa
chứ.
Tuyết Nữ ngồi suy tư nguyên nhân khiến cảm xúc của Tề Nhạc
đại biến thì Tề Nhạc đã chạy như bay qua chiếc BMW rồi rời khỏi tập đoàn Kỳ Lân, đi tới tập đoàn Long Vực.