Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 92 : Viêm Hoàng Hồn (4)
Ngày đăng: 21:07 22/04/20
Tề Nhạc không có phản kangs, vẻ mặt thỏa mãn, nói:
- Quá thoải mái, Minh Minh, cô không cảm thấy thoải mái sao?
Sắc mặt Minh Minh lúc trắng lúc xanh, sau đó mở cửa xe chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo, cơm buổi tối bị nàng ói toàn bộ, nếu không phải chiến sĩ cầm tinh có năng lực siêu nhân, chỉ sợ đã sớm không nhịn được tới bây giờ. Tỷ lệ con gái say xe rất lớn, huống chi là đua xe điên cuồng thế này.
- Minh Minh, cô không sao chứ?
Tề Nhạc ân cần vỗ lưng của Minh Minh.
- Oa.
Minh Minh thở ra một hơi, liếc nhìn Tề Nhạc, nói:
- Không cho tôi câu giải thích hợp lý, anh sẽ chết!
Tề Nhạc sờ sờ cái mũi của mình, nói:
- Cô cũng biết rồi đấy, mẫu bạo long Hải Như Nguyệt phải chờ tới kỳ nghỉ đông mới phân công công việc cho tôi làm. Dùng lượng cơm hiện giờ của tôi, chỉ sợ chưa tới lúc đó tôi đã đói chết rồi. Không nghĩ biện pháp kiếm tiền được sao?
Thì ra, từ khi bắt đầu đua xe, trong người của hắn chỉ còn lại hai ngàn nguyên. Bởi vì uy phong của Nhị Hoàn Bát Muội, tỷ lệ của hắn một bồi mười, cho nên lúc này kiếm được không ít tiền.
Minh Minh tiếp nhận khăn giấy của Cơ Đức lau lau miệng, nói:
- Không phải tôi nói rồi sao, phí ăn của anh tôi sẽ trả trước, về sau anh trả lại cho tôi không được sao?
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Có thể bằng vào khả năng của mình mà kiếm cơm, tôi tuyệt đối không ỷ vào nữ nhân, tôi là nam nhân a! Cơ Đức, thực xin lỗi, chà đạp xe bảo bối của anh, nhưng mà, tôi cam đoan đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Sau này tôi có việc làm rồi, sẽ không chơi cái này nữa. Đây là lần cuối cùng tôi đua xe, dùng loại tình huống này cáo biệt địa phương tôi thường tới chơi và chờ mong, xem như là kết cục tôt đi. Có lẽ hai người không biết, đây từng là nơi tôi thích nhất, trước kia mỗi ngày tôi đều tới đây, cho dù có đua xe hay không, chỉ cần tới đây cũng là một loại hưởng thụ. Nhưng mà, hiện tại tôi không có quyền hưởng thụ nữa rồi.
Nói đến đây, hắn dùng lực hút một hơi, trong ánh mắt có một tia bi thương nhàn nhạt, giống như lúc mới từ biệt thự đi ra vậy.
Nôi tâm Minh Minh mềm nhũn, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Anh, anh đứng đắn một chút được không.
Minh Minh tức giận liếc nhìn Tề Nhạc, thực hận không thể một cước đạp hắn xuống hồ.
Tề Nhạc ủy khuất nói:
- Ở cùng một cô gái xinh đẹp như cô thế này, cô nói tôi có thể đứng đắn được sao? Có người nào nghe được sẽ cười tôi chết đấy. Một nam nhân ở cùng gian phòng của nữ nhân vào đêm khuya, nếu như tên nam nhân có làm gì nữ nhân kia, sáng ngày hôm sau, nữ nhân kia sẽ mắng hắn là cầm thú, sau đó khóc lóc bỏ chạy.
Minh Minh đỏ mặt nói:
- Làm cái gì mà làm, khó nghe muốn chết.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Lại nói, nếu như bọn họ lại ở cùng một phòng, lần này nam nhân trung tưực, không có động tới nữ nhân kia. Kết quả, sáng ngày thứ hai, nữ nhân kia lại mắng hắn một câu, rồi khóc chạy. Cô đoán, nàng mắng cái gì?
Minh Minh ngẩn người, nói:
- Tôi làm sao biết!
Tề Nhạc cười nói:
- Nữ nhân kia nói, anh còn không bằng cả cầm thú.
Minh Minh giật mình một chút, ngay sau đó đã hiểu ý của Tề Nhạc, thẹn thùng đá vào mông của Tề Nhạc một cái.
- Anh đi chết đi.
Tề Nhạc cười ha hả, Minh Minh đá một cái cũng không có dùng lực, hắn chạy về phía trước, nói:
- Cảnh nơi này thật đẹp, thi hứng của tôi đại phát, cho nên nghĩ ra một bài thơ. Tên của thơ là: câu chuyện của Minh Minh và heo.