Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 924 : Hắn cường đại (2)

Ngày đăng: 21:33 22/04/20


- Khi đó nàng đã phi thường sợ hãi mà con cũng rất sợ hãi, chị Nguyệt

Quan nhắm mắt lại nhưng rất ngạc nhiên vì người tóc bạc này dùng thứ gì

chống lại những kẻ cầm súng kia, đạn của những tên bắt cóc đã lên nòng

rồi đấy. Cho nên từ đầu vai của chị Nguyệt Quan nhìn ra ngoài. Những tên bắt cóc kia nổ súng, là hơn mười người nổ súng đấy! Tuy đều có ống giảm thanh mà âm thanh súng nổ giống như tử thần réo gọi vậy, tâm của con để lên cổ họng rồi. Thế nhưng mà Tề Nhạc không có chút kinh hoàng, con

nhìn thấy trước người của anh ta có hào quang màu bạc hiện ra đem thân

thể của con và chị Nguyệt Quan che lại, sau đó con nhìn thấy những viên

đạn bắn vào hào quang màu bạc xuất hiện gợn sóng, lúc này không một viên đạn nào làm gì được anh ấy cả. Tề Nhạc dường như có chút tức giận, con

nhìn thấy mái tóc trên đầu của anh ta bay ra một sợi, sau đó sợi tóc tự

hành đứt gãy trên không trung, ngay sau đó sợi tóc biến mất và những tên bắt cóc ngã xuống đất.



- Trách không được, trời ạ! Thì ra thực lực của anh ta mạnh như vậy.



Lý Dương kinh hô một tiếng.



Trương cục trưởng hỏi:



- Như thế nào? Anh phát hiện gì sao?



Lý Dương nói:



- Mi tâm của những tên bắt cóc trên tầng thượng có một lỗ máu và huyết

châu chảy ra, tôi còn cho rằng là vũ khí đặc thù nào nhưng không nghĩ

tới là tóc của Tề Nhạc, đây là chuyện khó tưởng tượng nổi.



Tề Thiên Lỗi hít sâu một hơi, dùng tóc giết người, mà lại xuyên qua cả xương sọ cứng rắn nhất?



Trương cục trưởng khẽ chau mày, nói:



- Lão Tề, chuyện này tạm thời nói tới đây đi, tôi còn phải chủ trì công

việc tiếp theo. Những tên bị bắt sẽ mang đi thẩm vấn rõ ràng, tranh thủ

sớm ngày có bàn giao với anh. Anh cũng không nên bi thương vì chuyện đã

xảy ra rồi. Anh đã giải quyết rất tốt, tôi cáo từ đây.
vậy là đầy đủ. Hai mươi năm, mình đã từng có cha mẹ sao? Như bây giờ

cũng không có gì không tốt, không nhận thì cũng tốt thôi, ít nhất địch

nhân đang ẩn nấp của mình không gây nguy hiểm cho bọn họ.



- Tề Nhạc, ngày mai anh phải đi tham gia chiêu đãi ký giả đấy. Anh đã đáp ứng em rồi đấy.



Tuyết Nữ vừa về nhà đã quấn lấy Tề Nhạc. Thật vất vả mới có thời gian ngắn ở

cùng với người mình yêu, Tuyết Nữ có thể lãng phí thời gian sao.



Tề Nhạc đem nàng ôm vào trong ngực, mỉm cười nói:



- Yên tâm đi, chẳng lẽ em sợ anh đổi ý sao? Nếu đã đáp ứng thì anh sẽ làm được mà.



Tuyết Nữ cười hì hì, nói:



- Chuyện này còn không sai biệt lắm. Mấy ngày nay cảm xúc của em không tốt, còn đang suy nghĩ về mẹ sao?



Tuyết Nữ chỉ tự nhiên là Văn Đình, nhưng người nói vô tâm người nghe hữu ý,

nghe được chữ "Mẹ" trong đầu Tề Nhạc lại nghĩ tới dung nhan của Ứng Tiểu Điệp, mặc dù chỉ nhìn qua nàng vài lần thậm chí ngay cả một câu cũng

không có nói. Nhưng mà nàng là mẹ của mình a.



Nhìn qua Tề Nhạc có chút ngây ngốc, Tuyết Nữ đã giật mình, nói:



- Thực xin lỗi, đều là em không tốt, em không cân nhắc kỹ.



Tề Nhạc đang từ trong thừ người tỉnh táo lại, mỉm cười vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Tuyết Nữ, nói:



- Anh không sao, Văn Đình cũng chưa chết, nàng vẫn sống trong người của

anh! Một ngày nào đó anh sẽ cho nàng đứng trước mặt của em. Công việc

mấy ngày nay quá khẩn trương rồi, nhanh nghỉ ngơi đi.