Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 96 : Cầm tinh hổ (1)

Ngày đăng: 21:07 22/04/20


Hắn hút hết điếu thuốc trong tay, chuông điện thoại di động vang lên.



- Đại gia, cháu trai điện thoại tới.



Nghe được âm thanh kỳ dị của điện thoại, Tề Nhạc nở nụ cười, vội vàng trở lại gian phòng của mình cầm lấy điện thoại.



- Ai thế?



- Tề Nhạc, là tôi.



Âm thanh lạnh như băng vang lên trong điện thoại, làm cho Tề Nhạc rùng mình một cái. Trừ Phách Vương Long ra, không ai cho hắn cảm giác này..



- Chuyện gì? Bạo long.



Tề Nhạc lười biếng hỏi.



Hải Như Nguyệt giận dữ nói:



- Tôi nói cho anh rõ, lần sau tôi mà nghe anh gọi tôi như thế, tôi sẽ đập nát miệng của anh.



Tề Nhạc nhíu mày, sau đó lấy điện thoại cách tai xa một chút.



- Thôi đi, chớ phát tính tình bá vương đó với tôi, có chuyện gì thì nói đi.



Hải Như Nguyệt nói:



- Bọn người Minh Minh đã rời đi, tôi cũng thông tri Trát Cách Lỗ đại sư. Tôi nghe Minh Minh nói bên trong Thanh Bắc dường như có nhân tố không xác định. Bây giờ anh đi ra khỏi trường học, ở cửa trường học có người đón anh, mang anh đi gặp một người.



Tề Nhạc ngẩn người, nói:



- Gặp ai?



Âm thanh lạnh lùng của Hải Như Nguyệt vang lên:



- Minh Minh đi rồi, cũng nên có người bảo hộ anh, mà người này là lựa chọn thích hợp nhất. Chính là hổ mà anh chưa gặp qua.




Lòng hiếu kỳ của Tề Nhạc bị câu dẫn, nếu như hổ là người rất chính thống, hắn sẽ cảm thấy không được tự nhiên, mà nghe Hải Như Nguyệt giới thiệu người này, hắn lại sinh ra tâm tình gặp dược tri kỷ. Dù sao tất cả mọi người không phải đồ tốt, côn đồ cộng thêm bại gia tử, quá thích hợp nha.



- Như Nguyệt, đã lâu không gặp. Cô cũng không cần ở trước mặt lão đại nói tôi như vậy chứ. Nói như thế nào tôi cũng đẹp trai mà!



Âm thanh này từ sau lưng Tề Nhạc truyền đến. Nghe được âm thanh này, Tề Nhạc lặng đi. Không giống có to hoặc trầm thấp. Âm thanh này có chút mềm nhũn, phi thường êm tai, trong âm thanh mang theo vài phần khí tức thanh nhã, hắn vô ý thức quay đầu nhìn lại.



Một nam tử dáng người không kém gì Tề Nhạc đi tới bên cạnh hai người rồi ngồi xuống, đôi mắt của hắn sáng ngời, nhìn bộ dáng chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, lông mi đậm, nhìn hắn cực kỳ có tinh thần, làm cho Tề Nhạc chú ý nhất là mái tóc gọn gàng, nhìn hắn có thêm vài phần khí tức thanh nhã. Âu phục thẳng, trên mặt nở nụ cười cả người lẫn vật đều vô hại, bất luận ai nhìn thấy gương mặt anh tuấn này, chỉ sợ ấn tượng đầu tiên vô cùng tốt.



Nam tử này duỗi bàn tay phải về phía Tề Nhạc, nói:



- Xin chào, tôi là Từ Đông.



Tề Nhạc bắt tay Từ Đông một cái, nghi hoặc nhìn qua Hải Như Nguyệt, nói:



- Anh ta là hổ sao?



Từ Đông cười một tiếng, âm thanh vẫn mềm nhũn như trước.



- Như thế nào? Không giống sao?



Tề Nhạc lắc đầu, nói:



- Không giống trong tưởng tượng của tôi. Không phải anh đại biểu cho hổ sao? Hổ hẳn là rất bá đạo, có khí tức vương giả nha. Nhưng mà, tôi lại cảm thấy anh hơi ẻo lả.



Cơ bắp trên mặt Từ Đông hơi động một chút, nhưng vẫn bảo trì mỉm cười như trước.



- Có lẽ vậy. Nhưng mà, tôi cảm thấy khí tức vương giả của nam nhân nên đặt trên giường. Đó mới là thời cơ hiển lộ tốt nhất, lời răn của tôi là, ai nói ẻo lả không thể dâm đãng? Anh nói đúng không? Kỳ Lân lão đại.



Tề Nhạc vốn là lăng thoáng một phát, ngay sau đó, lại một lần nữa bắt lấy Từ Đông tay, dùng có chút run rẩy tiếng nói nói:



- Thật sự là anh hùng chứng kiến gần giống nhau ah!



Từ ấn tượng ban đầu, cảm giác vị chiến sĩ cầm tinh hổ này còn vượt qua Hải Như Nguyệt một phần. Cũng không có một chút khí tức kiêu ngạo nào cả, chỉ có ưu nhã mà thôi, cho nên Tề Nhạc rất có hảo cảm với người này.