Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 973 : Thần khí Không Động Ấn (2)

Ngày đăng: 21:35 22/04/20


Tại Hy Lạp, qua đủ con đường điều tra, Vũ Mâu biết rõ người có khả

năng khuyên nhủ được Tề Nhạc chỉ có một mình vị Trát Cách Lỗ đại sư này. Nhưng mà mắt thấy Tề Nhạc có hận ý sâu như thế với mình, nàng còn có

thể làm gì? Tề Nhạc nói, cừu hận thì không cách nào hóa giải, tất cả chỉ có thể thông qua vũ lực để giải quyết. Nếu như không phải mình gánh vác rất nhiều chuyện thì Vũ Mâu quả thực muốn chết trong tay của Tề Nhạc,

chỉ có như vậy lòng của nàng mới có thể giải thoát.



Lúc trước chòm sao Thiên Bình Tinh Tọa Thủ Hộ Giả Mephisto đã dự cảm được khi Tề

Nhạc phục sinh, Tề Nhạc sẽ là sơ hở duy nhất của Vũ Mâu, nhưng mà ngay

cả hắn cũng không biết, đối với Vũ Mâu, sơ hở này lại lớn như thế. Mãi

tới về sau khi Mephisto minh bạch thì hết thảy đều đã muộn.



- Cảm ơn ngài. Đại sư, ngài đã chỉ điểm cho tôi rất nhiều, tôi đi đây.

Lần sau lại đến Tây Tạng chính là ngày mười tháng một. Không biết khi đó còn có thể gặp lại ngài hay không.



Vừa nói dứt lời, Vũ Mâu chậm rãi quay người hướng bên ngoài đại điện đi đến.



Trát Cách Lỗ nhìn bóng lưng của nàng, hắn chắp tay trước ngực:



- A Di Đà Phật, hết thảy nhân quả đều có thiên định, thí chủ đi thong

thả. Ngày mười tháng một, đối với Tề Nhạc mà nói là thời gian rất đặc

thù. Đó là sinh nhật của hắn, hai mươi năm qua, đó là thời gian mà hắn

thống khổ nhất.



Nghe lời nói của Trát Cách Lỗ, Vũ Mâu không

khỏi chấn động toàn thân. Nàng tự nhiên biết rõ Tề Nhạc là cô nhi, đối

với cô nhi mà nói, sinh nhật không thể nghi ngờ là thời gian đau khổ

nhất. Không nói thêm gì nữa, Vũ Mâu giống như có lẽ đã nghĩ thông suốt

điều gì đó, nàng phiêu nhiên bay đi.



Nhìn bóng lưng Vũ Mâu rời đi, ánh mắt Trát Cách Lỗ mông lung lắc đầu:



- Cái này là nghiệt duyên sao? Lực lượng mà thượng thiên ban cho cũng
Kê của nàng có bài danh rất cao trong mười hai tiểu đội sinh tiếu.



- Minh Minh, lại muốn giễu cợt chị hả? Chẳng lẽ em cũng không nhớ anh ấy?



Như Nguyệt nhìn Minh Minh không khỏi bật cười nói.



Minh Minh buột miệng cười đáp:



- Đương nhiên là nhớ rồi, bất quá nhớ để làm gì chứ? Người đó đi chuyến này vui đến quên cả trời đất, không biết bao giờ mới trở lại.



Như Nguyệt đưa tay gõ nhẹ vào đầu Minh Minh, sủng nịnh nói:



- Nha đầu em đó. Anh ấy nhất định là có chuyện gì ngăn trở, nếu không

sớm đã trở lại rồi. Chúng ta gấp cũng vô dụng, không có Côn Lôn kính,

chúng ta ai cũng không thể quay về ah!



Như Nguyệt vừa muốn

nói cái gì nữa, đột nhiên tinh thần của nàng chấn động, ánh mắt hướng

phương xa sườn núi bên dưới nhìn lại. Không biết lúc nào, một mảnh màu xanh lá đã hướng phía các nàng chậm rãi bò tới. Đó không phải là màu

xanh lá của thiên nhiên tươi tốt, mà là màu xanh lá tràn đầy tĩnh mịch

lóe ra quang mang. Thân ảnh màu xanh lục tựa hồ không có giới hạn, nhất

là những thân ảnh cao lớn phía trước nhất càng làm cho người không khỏi

xuất hiện cảm giác sợ hãi. Tộc Cửu Lê đến rồi.



Minh Minh có chút giật mình nói:



- Tại sao có thể như vậy? Đám người đó tại sao lại đột nhiên công kích

chúng ta. Gần đây không phải vẫn là chúng ta chiếm cứ ưu thế sao? Đám

người đó công kích chính diện từ bình nguyên như vậy, không phải là chịu chết sao?