Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 979 : Không Động tân chủ (4)

Ngày đăng: 21:35 22/04/20


- Thế nào, ta không có nhìn lầm người chứ? Tuy rằng thực lực bây giờ

của Tề Nhạc không thể phát huy ra lực lượng chính thức của chúng ta,

nhưng mà tốc độ phát triển của hắn ngay cả ta đều không thể không kinh

hãi, tiềm lực của hắn vô cùng lớn. Ngươi có lẽ cũng cảm giác được khí

tức tự nhiên trên người hắn, nó có tác dụng rất lớn với ngũ hành năng

lượng của ngươi. Khảo nghiệm cũng đã xong. Hiện tại ngươi không nên do

dự nữa a.



Ấn linh mỉm cười nói:



- Tên gia hỏa

ngươi. Kỳ thật, ngươi cảm thấy sau khi ta gặp ngươi còn muốn có lựa chọn khác sao? Nếu ta không đáp ứng, ngươi còn không hủy ta đi luôn. Nhiều

năm như vậy rồi, không nghĩ tới chúng ta lại có thể liên thủ một lần

nữa. Chỉ là không biết lần này chúng ta sắp sửa đối mặt với địch nhân là ai.



Hiên Viên Hồn nhẹ nhàng tiến tới trước người của ấn

linh, hai người đồng thời duỗi tay phải ra nắm lại giữa không trung.

Hiên Viên Hồn nói với giọng tràn ngập tình cảm:



- Trái Không Động. Phải Hiên Viên, kiếm ấn hợp bích thiên địa kinh. Ông bạn già, rốt cục chúng ta đã ở cùng nhau rồi.



Ấn linh tức giận nói:



- Thôi, bớt nói nhảm đi, không phải nịnh nọt ta, ngươi chẳng có cái gì

khác với trước kia, sự yên tĩnh của ta nhiều năm cuối cùng không thể

tiếp tục.



Quá trình nhận chủ kế tiếp thì vô cùng đơn giản,

Không Động Ấn kiểm tra thân thể của Tề Nhạc rồi trực tiếp cùng Kỳ Lân

Châu của hắn tan ra làm một thể. Nguyên bản hình thái trân châu của Kỳ

Lân Châu biến thành hình thái ngọc thạch, lần dung hợp này khiến cho thể tích bản thân của Kỳ Lân Châu trở nên càng thêm cực lớn, đồng thời bên

trong Kỳ Lân Châu cũng thêm dễ dàng khống chế hết thảy. Không có Kỳ Lân

Châu, nhưng lại có thêm năng lực Kỳ Lân Châu của Không Động Ấn, hơn một

tháng chờ đợi của Tề Nhạc cuối cùng không có uổng phí.



Được Không Động Ấn chỉ dẫn, hắn rốt cục đã đi ra khỏi không gian của Ngũ Hành Sơn Nhạc đi tới đại điện trong Thánh Phật Tự.


- Còn nói sẽ mau trở lại, chuyến này đã đi luôn mười mấy ngày.



Lần này nàng thật vất vả mới có thời gian ở chung với Tề Nhạc, mà Tề

Nhạc lại ly khai lâu như vậy đã muốn đi thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú, nàng bất mãn cũng là chuyện bình thường.



Tề Nhạc nói:



- Đi thôi, chúng ta trở về trước rồi hãy nói.



Vừa nói dứt lời, hắn kéo bàn tay nhỏ bé của Tuyết Nữ đi về phòng.



Tuyết Nữ rót một chén nước cho Tề Nhạc rồi hỏi:



- Làm sao anh đi lâu như vậy, em sắp lo lắng muốn chết, anh cũng không

biết, bác trai bác gái cơ hồ mỗi ngày sáng trưa tối đều gọi điện tới

hỏi thăm tin tức của anh. Về sau, em không đành lòng nói cho bọn hắn

biết anh vẫn chưa về.



Nghe Tuyết Nữ nhắc tới cha mẹ, trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia tình cảm phức tạp, hắn hỏi:



- Bọn họ vẫn khỏe chứ?



Tuyết Nữ lắc đầu đáp:



- Tuy rằng em gần đây không gặp được hai bác, nhưng có lẽ họ lo lắng

cho anh mà không khỏe đâu. Tề Nhạc, bất luận như thế nào, trước khi

chúng ta rời đi, anh nhất định phải gặp họ một lần. Chẳng lẽ hiện tại

trong lòng anh còn trách bọn họ ngày đó đề phòng đối với anh sao?



Tề Nhạc lắc đầu, mỉm cười đáp:



- Làm sao lại như vậy? Dù sao họ cũng là cha mẹ của anh. Anh làm sao có thể trách họ mãi được. Chỉ là bởi vì khi đó tâm tình thật sự có chút sa sút, thật vất vả mới tìm được cha mẹ mình, nhưng không thể nào nhận

lại, thật khó làm cho anh tiếp nhận.